#MFTalentHub: Nhiếp ảnh gia Linh Lưu – gã mộng mơ thích bắt giữ khoảnh khắc
MF Talent HubTrends

#MFTalentHub: Nhiếp ảnh gia Linh Lưu – gã mộng mơ thích bắt giữ khoảnh khắc

Nhiếp ảnh đến với Linh Lưu một cách tình cờ qua chiếc máy cơ từ những năm lớp 10. Mười năm qua đi, chàng trai ấy đã trở thành một trong những nhiếp ảnh gia nổi danh của thế hệ 9x với đặc trưng là thể loại ảnh phim độc đáo.

Linh Lưu

Tôi gặp Linh Lưu trong quán cà phê nhỏ mang tên An Yên ở cuối một con hẻm. Thời gian dường như đã bỏ quên nơi này. Bạn có thể ngồi đây hàng giờ, bên tách cà phê và chiệm nghiệm, quan sát mọi thứ như Linh Lưu. Nhưng hôm nay, anh có thêm một bạn đồng hành đầy tò mò, mong muốn nghe anh trải lòng về câu chuyện đằng sau những bức ảnh phim.

Men’s Folio (MF): Chào anh Linh Lưu, cơ duyên nào đã đưa anh đến với thể loại ảnh phim và anh yêu thích điều gì ở thể loại này?

Linh Lưu: Tôi theo nghề nhiếp ảnh chắc cũng hơn 10 năm rồi. Hai năm trước, Tôi có một khoảng thời gian bị mất cảm hứng với nhiếp ảnh. Tôi bị bí bách mà không biết làm gì để thay đổi. Tôi thấy ảnh của mình nhàm chán và người làm nghệ thuật rất sợ cái sự nhàm chán ấy. Trước đây, tôi từng nghĩ cái gì lặp lại sẽ không đẹp, không hay. Rồi khi bị va vào cái đấy, tôi để máy ảnh ở một góc suốt nửa năm.

Rồi tôi được tặng một máy ảnh phim và nó thật sự mang lại cho tôi cảm giác mới mẻ. Đến bây giờ, thể loại này vẫn tiếp tục làm tôi cảm thấy hào hứng vì có nhiều thứ tôi vẫn chưa khám phá hết. Nó mang đến cảm hứng nhiếp ảnh lại cho tôi. Đến một năm trở lại đây thì mọi người biết đến tôi nhiều hơn với ảnh phim. Tôi xử lý màu phim có hơi khác với mọi người. Màu phim của tôi thường dịu hơn để mang lại cảm giác dễ chịu, không nghiêm trọng như buổi chụp ảnh phim mà thay vào đó là lưu giữ hình ảnh.

MF: “Cảm giác mới mẻ” ở ảnh phim với anh cụ thể là gì?

Linh Lưu: Việc chụp ảnh phim rất là mong manh, hở ra một tí là nó lại sai. Tay không chắc thì ảnh sẽ run. Khi ấn chụp thì không gian ánh sáng phải chuẩn. Khó khăn là thế, nhưng khi ra được một bức ảnh hoàn chỉnh thì tôi thấy rất thỏa mãn. Chụp ảnh phim đã lâu nhưng mỗi lần đi rửa phim tầm 2- 6 tiếng thì tôi hồi hộp đứng ngồi không yên. Dù đã có kinh nghiệm đủ để biết rằng cái này mình đã chụp nhiều lần rồi, không hỏng được nhưng vẫn hồi hộp. Mãi đến lúc người ta gửi lại thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Đó là lý do mà tôi thích chụp ảnh phim: mình không biết mình đã chụp được cái gì. Phần lớn kết quả đều tốt, nhưng mỗi lần thất bại là một trải nghiệm vui.

MF: Khi chụp ảnh, anh thường chú trọng yếu tố nào nhất?

Linh Lưu: Tôi là người chụp ảnh tự do. Trong lứa, không ai bắt đầu sớm như tôi cả. Tôi tự mò mẫm, ra ngoài mua sách về đọc. Không ai dạy vì hồi đó ít người chụp lắm. Chỉ có các “chú”, “bác” sinh năm bảy, tám mấy. Không có điều kiện học nên tôi chỉ tập trung vào các khía cạnh cảm nhận của tác phẩm, tận dụng những yếu tố vô hình khác để bổ trợ.

Đó, âu cũng là phong cách riêng của tôi. Nếu về đánh sáng thì tôi rất yếu. Để giải thích đơn giản thì một set chụp, người khác xài đến năm cây đèn, tôi sẽ chạy ra góc xin một cái đèn LED chiếu thẳng vào mặt bạn mẫu. Tôi sử dụng nhiều phương pháp nghe thô sơ đến mức vô lí. Tuy nhiên, sản phẩm cuối cùng vẫn mang đầy phong cách của tôi nhưng vẫn đạt đủ điều kiện sử dụng của thương hiệu.

MF: Với Linh Lưu, thế nào là một bức ảnh đẹp?

Linh Lưu: Một bức ảnh đối với người chụp chân dung như tôi là khi có thể bắt được khoảnh khắc đẹp và lạ nhất của nhân vật mình đang chụp. Đẹp ở đây ko phải là xinh nhất, lộng lẫy hay hào nhoáng nhất. Mà là đẹp nhất trong mắt tôi và mắt người xem. Một trong những comment mà tôi hay nhận được là “Các bạn trông khác thế”. Khác nhưng người xem vẫn like, nghĩa là họ thích sự khác biệt của nhân vật trong ảnh. Tôi nghĩ là đó là thứ mà tôi muốn truyền tải nhất: khoảnh khắc đẹp rất riêng của một người mà tôi thấy thay vì do người ta thấy.

 

Có những người tôi chụp không biết mình có cái góc ấy. Họ cứ nghĩ mình chỉ có góc mặt đó là đẹp. Cái đẹp ko có chuẩn mực nhất định. Tôi muốn chứng minh rằng góc khác của họ nhìn cũng đẹp không kém mà họ chưa khám phá ra. Ô sao khác thế! Ô sao lạ thế! Đó là những comment làm tôi thích thú. Nó chứng minh rằng tôi làm được những thứ mà mình muốn ngay từ đầu.

MF: Làm sao Linh có thể bắt được những khoảnh khắc độc đáo như thế?

Linh Lưu: Tôi có một cái tip. Tôi cứ để nhân vật xoay sang bên mình thấy đẹp nhất. Trong lúc người ta không để ý thì tôi nhanh tay bấm máy, bắt lấy khoảnh khắc. Ngày xưa, tôi thường tự nhận mình là kẻ lưu giữ những khoảnh khắc. Ví dụ như giữa những set chụp, lúc giải lao hay khoảng thời gian 5 giây ngắn ngủi để đổi dáng, tôi thích chụp những khoảnh khắc đó hơn là những lúc mẫu đã pose rồi.

Phương pháp này không phải xa lạ với những nhiếp ảnh khác. Nhưng tôi là người hay để ý nhiều nhất. Nó cho tôi những ảnh rất khác, như đang nhăn mặt, mắt to mắt nhỏ. Tôi lại rất thích những ảnh ấy và hỏi ý kiến nhân vật để đăng lên mạng. Máy kỹ thuật số rất nhanh, 1 giây có thể chụp dc mấy pô. Nhưng ảnh phim có tốc độ xử lý chậm hơn. Ấn một cái là phải chờ từ 1 – 2 giây. Nên tôi phải canh để ấn chụp đúng lúc và được nhiều nhất là từ 1 – 2 kiểu ảnh. Do đó, khi bắt được khoảnh khắc đắc ý, tôi thấy rất đã.

Tôi là kẻ thích lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của người khác bằng nhiếp ảnh! 

Khoảnh khắc là cảm nhận của mỗi người. Khi tôi đưa ảnh ra thì có khách hàng thích, có người lại không. Nhưng tôi không giấu đi. Bên cạnh những bức ảnh chỉn chu, tôi luôn đưa thêm các ảnh bắt khoảnh khắc. Trong thời trang, đó là khoảnh khắc chuyển động khiến vải đẹp nhất. Trong hình chân dung là cái lúc  mà mặt họ ít diễn nhất. Những buổi chụp của tôi luôn có một set gọi là chuyển động. Tôi bắt mẫu chuyển động để tôi bắt khoảnh khắc.

MF: Tôi thấy Linh có vẻ là một người hay quan sát chứ nhỉ!

Linh Lưu: Khi ngồi cà phê nói chuyện với mọi người, tôi cứ hay ước giá mà mắt mình chuyển tải được ra ảnh thì tốt biết bao nhiêu. Tôi có thể ngồi cà phê một mình để quan sát cả ngày. Tôi chú ý những chi tiết nhỏ nhất như tay người ta cầm thuốc bằng ngón khác với bình thường. Có rất nhiều khoảnh khắc đời thường đẹp đến mức tôi ước mình có thể lưu giữ lại được. Bởi vì không phải khoảnh khắc nào tôi cũng chụp kịp. Lúc giơ máy ảnh lên thì khoảnh khắc đó đã mất rồi. Nên tôi tận hưởng và in chúng ở trong đầu trong đầu. Hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ gặp lại những khoảnh khắc ấy. Lúc ấy, mình sẽ chủ động hơn, sẽ mang máy.

Trong chuyến đi Đà Lạt vừa rồi, khi đang đi xe máy, tôi bắt gặp 4 ông già đang đi tản bộ cùng nhau bên bờ hồ. Thông thường, người ta sẽ đi hàng ngang, nhưng các cụ lại đi thành hàng dọc, tạo thành một khoảnh khắc rất đẹp. Nếu nó là một bức ảnh phim thì sẽ rất đẹp. Khoảnh khắc nhìn bằng mắt là đẹp nhất.

MF: Vậy Linh có ấp ủ kế hoạch gì cho tương lai không?

Linh Lưu: Tôi đối với nhiếp ảnh không nghiêm túc như mọi người nghĩ. Có việc thì làm, còn không thì làm những việc khác. Nếu không chụp ảnh thì tôi làm nhiều thứ lắm, admin group VietnameseStreetstyleGroup, thỉnh thoảng ra mắt các bộ sưu tập merchandise, collection riêng, kết hợp với các thương hiệu địa phương để giới thiệu họ đến mọi người. Tôi còn tư vấn cho nhiều thương hiệu địa phương, tiếp thị trong lĩnh vực F&B. Vì tôi từng học truyền thông nên gì cũng biết một ít. Nhưng cái làm giỏi nhất vẫn là về visual.

Tôi tự thấy mình là một người khá là chill và không có hoài bão gì to lớn. Tôi thấy mình làm được gì thì sẽ làm. Nhịp sống Sài Gòn quá nhanh đối với người Hà Nội như tôi. Nên tôi cố gắng làm mọi thứ để bắt kịp mọi người. Nếu rảnh rỗi quá thì cũng không tốt. Vì mọi người ở đây ai cũng multitask cả.

Xin cảm ơn nhiếp ảnh gia Linh Lưu rất nhiều.

 

 

Related Article