Feature

MC Đức Bảo: “Tôi không chấp nhận bản thân trở thành người vô danh”

Mơ làm kỹ sư, học ngành điện tử và rồi trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng. Ắt hẳn ai cũng nhìn thấy bản thân qua câu chuyện của MC Đức Bảo.

Chàng MC sinh năm 1987 này là người cầm trịch hàng loạt những chương trình tên tuổi như Chúng tôi là chiến sĩ, Cà phê sáng với VTV3, Chiếc nón kì diệu… Ngoài ra, Đức Bảo còn từng dẫn cho nhiều sự kiện lớn như MAMA 2017, Hoa hậu Hoàn Vũ, Hoa hậu Việt Nam… Ngoài lối dẫn chuyên nghiệp thì Đức Bảo còn nổi danh là một trong những MC có khả năng dẫn bằng ngoại ngữ nổi tiếng nhất VTV.

Thật lạ, một trong những câu nói về nghề MC hay nhất mà tôi từng nghe lại thuộc về một rapper, Ice T: “Một MC là người có khả năng điều khiển đám đông. MC viết tắt cho Bậc thầy của các buổi lễ (Master of Ceremony) nên họ không chỉ đơn thuần là đọc kịch bản, mà còn khiến cả đám đông bùng nổ”.

Tôi từng xem một đoạn clip của anh cắt ra từ chương trình Cà phê sáng năm 2018. Lúc đó, anh đang điểm qua các tấm hình dự thi của thí sinh để trao thường một cặp vé xem phim Infinity War. Nội dung không có gì hài hước, nhưng sự duyên dáng của Đức Bảo đã khiến chuyên mục đó trở nên thật hài hước. Âu, chính nét duyên dáng đó đã khiến anh được nhiều người xem nhớ mặt gọi tên và yêu mến.

Xin chào MC Đức Bảo, tôi đã xem rất nhiều chương trình mà anh dẫn. Trên màn ảnh, anh luôn trông có vẻ thật lạc quan và có cái nhìn tích cực về cuộc sống. Liệu đó có phải là tính cách tự nhiên của anh không?

Có vẻ câu “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong” không áp dụng với tôi. Người ta hay thấy tôi cười tươi trên ảnh, bên ngoài cũng hay nói cười vui vẻ, và đó cũng là con người thật của tôi.

Anh có phải là người hoạt ngôn từ nhỏ không? Công việc mơ ước của anh lúc bé là gì?

Ngay từ nhỏ tôi đã là một cậu bé nói nhiều, hiếu động và tên của tôi hay xuất hiện trong sổ đầu bài. Tôi cũng học khá giỏi ngoại ngữ, trước là tiếng Pháp sau là tiếng Anh. Có lẽ vì thế tôi cũng sớm phát triển khả năng nói chuyện mạch lạc, trình bày ý tưởng dễ hiểu, không ngờ những điều đó sau này lại giúp tôi kha khá trong công việc.

Công việc ước mơ ngày bé của tôi là làm kỹ sư, ngành gì thì tôi không biết, thậm chí tôi còn từng băn khoăn làm kỹ sư mà sao đầu không trọc?!!! Có lẽ bởi vì bố tôi từng là một kỹ sư nông lâm nghiệp, nên tôi thích trở nên giống ông.

Ở thời điểm nào của cuộc đời mà anh quyết định theo đuổi nghề MC?

Sau khi ra trường 1 tháng, làm việc theo đúng chuyên ngành học ở đại học – điện tử viễn thông – tôi đã quyết định là con đường này không dành cho mình. Phần vì tôi không thấy đam mê, phần vì tôi đã làm cộng tác cho Đài Truyền Hình được một thời gian và cơ hội công việc lại đến với tôi, nên lựa chọn theo truyền hình và làm MC khá là hợp lí vào thời điểm đó, nhưng không thể không nói là khá mạo hiểm và “mông lung”.

Anh từng chia sẻ “nghề chọn người”. Thế anh có tin vào những yếu tố vô hình như niềm tin và định mệnh không? Chúng đóng vai trò như thế nào trong cuộc sống của anh?

Hồi cấp 3, tôi có đọc khá nhiều sách self-help, nghe có vẻ hơi buồn cười với độ tuổi học sinh trung học, nhưng chúng cho tôi một vài điều chiêm nghiệm khá hay.

Đó là nếu bạn tin vào điều gì đó, tập trung năng lượng tích cực hướng về mục tiêu, và lặp đi lặp lại những việc có ích cho sự nghiệp, thì có vẻ bạn sẽ đạt được thành tựu trong việc mà bạn đã chọn.

Ngay từ khi học đại học, tôi đã đi làm thêm trong lĩnh vực truyền hình, đó là làm phiên dịch, dẫn chương trình, bình luận thể thao, cái gì tôi cũng thử làm. Thế rồi dần dần kinh nghiệm có thêm nhiều. Đồng nghiệp và các anh chị đi trước cũng tạo điều kiện để mình được tiếp tục làm việc, khẳng định bản thân. Dù sao, điều quan trọng nhất vẫn là mình hiểu được chính mình muốn gì, có khả năng ở lĩnh vực gì và kiên trì theo đuổi nó đến cùng.

Xuất thân không phải từ MC. Anh đã học hỏi và mài giũa các kinh nghiệm của mình như thế nào?

Thực ra chẳng có ai xuất thân đã làm MC cả, có rất nhiều người làm công việc này thành công mà xuất phát từ các lĩnh vực khác: kỹ sư, diễn viên, ca sĩ, giáo viên… Mỗi lĩnh vực lại có đặc thù riêng, và đối với nghề dẫn chương trình, thì đặc thù là khả năng nói trước đám đông, kỹ năng sử dụng ngôn từ, tư duy nhanh chính xác và cần nhất là một chữ duyên cùng sự chân thành.

Cá nhân tôi thấy việc trau dồi kỹ năng và kinh nghiệm đến từ 2 yếu tố duy nhất: quan sát học hỏi và thực hành. Quan sát những MC nổi tiếng của Việt Nam và thế giới, tưởng tượng xem mình ở vai trò của họ sẽ làm như thế nào, họ có đặc điểm gì thú vị, hấp dẫn khán giả, mình có những cái đó không, hay mình còn có những thứ khác. Sau đó, tôi áp dụng chúng một cách hợp lí trong công việc hàng ngày. Dần dà, mình sẽ phát triển được một phong cách riêng, và khán giả sẽ nhớ tới bạn.

Anh có thể chia sẻ về show diễn đầu tiên của mình?

Lần đầu tiên làm chuyện ấy chắc phải chia ra 2 kiểu: show truyền hình và show sự kiện. Với tôi cả hai thể loại này đều vô cùng quan trọng. Đối với truyền hình, đó là sự khẳng định trong nghề nghiệp, trau dồi cả kiến thức và kỹ năng đứng trước máy quay, hiểu biết và nhận thức về các vấn đề kinh tế, chính trị xã hội. Còn sự kiện thì đem lại các yếu tố về tài chính, mối quan hệ với các nhãn hàng, và cũng là cơ hội rất lớn để tôi được góp mặt trong những dịp đặc biệt, được tiếp cận với những công nghệ hàng đầu trong lĩnh vực tổ chức sự kiện.

Lần đầu đứng trước máy quay của tôi có lẽ là lâu lắm rồi. Lúc đó, tôi đang học năm 3 đại học thì phải, có cơ hội mở ra cho vị trí dẫn chuyên mục khám phá đó đây trên truyền hình cáp Việt Nam. Đó là công việc dẫn đọc cue. Bạn biết là nó khá đơn giản đúng không? Nhưng với một tay mơ như tôi lúc đó thì nó là cả một thử thách. Tôi cũng không hoàn toàn mặn mà với nó, vì mình đâu có nghĩ đây lại là viên gạch đầu tiên trên con đường sự nghiệp của mình chứ! Nó đã diễn ra không quá tệ, và tôi thì có thêm chút thu nhập để đưa bạn gái đi ăn kem.

Còn với sự kiện thì quả thật tôi không thể nhớ nổi. Tôi chỉ nhớ cái cảm giác, trống ngực đập thình thịch, lo lắng tột độ trước khi bước ra sân khấu, toát mồ hôi vì không chắc mình có nhớ kịch bản đúng hay không. Lần đầu tiên cầm mic trong 1 sự kiện của tôi là là tận hồi lớp 7. Đó là ngày hội của khối các lớp nói tiếng Pháp. Lúc đó tôi được chọn cũng vì chiều cao nổi bật, khả năng nói tiếng Pháp khá ổn và sự tự tin lúc nào cũng có thừa. Có vẻ như “nghề” đã chọn tôi kể từ lúc đó.

Đâu là bí quyết để anh luôn hoạt động năng nổ suốt 10 năm nay? Có khoảng thời gian nào mà anh cảm thấy mất nhiệt huyết với công việc của mình không và anh đã làm thế nào để thắp lửa đam mê trở lại?

Cũng giống như yêu một người, ta sẽ có lúc thấy hơi “chán”, hơi nản hay hơi mệt một chút. Tuy vậy, công việc của tôi có đặc thù là luôn đón nhận những lời nhận xét từ tất thảy mọi người, , dù muốn hay không. Từ đồng nghiệp tới họ hàng, người thân, bạn bè, và nhất là từ khán giả khắp cả nước. Mỗi khi nhận được lời nhận xét rằng mình làm chưa tốt hay có thể hay hơn ở chỗ này hay chỗ kia, tôi lại lấy đó làm động lực để làm mới mình, để thay đổi quan điểm và xốc lại tinh thần. Đó là một vòng lặp không hồi kết, nhưng không hề nhàm chán. Trái lại, nó giúp tôi rất nhiều trong việc hoàn thiện bản thân.

Dưới cương vị một MC, anh tiếp cận với khái niệm “người của công chúng” như thế nào?

Khái niệm này bao hàm cả quyền lợi và trách nhiệm. Được công chúng yêu mến, quan tâm chú ý là một đặc quyền. Nó giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống, mang lại cho tôi nhiều thứ. Tôi gặp khá nhiều thuận lợi khi có một gương mặt được nhiều người nhận ra.

Kèm theo đó cũng có những lần tôi nhận được những câu hỏi hơi quá riêng tư, hơi kém duyên một chút, nhưng tôi cũng coi nó là một phần của cái nhãn “người của công chúng”, và cảm thấy hài hước trước những điều đó.

Trong thời đại truyền thông mạng xã hội bùng nổ, thì việc có một chút tiếng tăm lại càng quan trọng và có rất nhiều người theo đuổi điều này. Tôi nghĩ cho dù thế nào, nếu bạn dùng sự chân thành cho khán giả, thì bạn sẽ nhận lại được những giá trị tốt đẹp.

Ai là người đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời anh?

Đó là gia đình tôi, chắc chắn là như thế. Bố mẹ tôi cũng không quá khắt khe trong việc định hướng, không ép tôi phải theo cái gì, làm việc gì, miễn là tôi làm điều mà tôi yêu thích và cảm thấy hạnh phúc. Gia đình tôi cũng không có nhiều điều kiện, cũng không quá thiếu thốn, điều đó làm tôi đủ khát khao những điều tốt đẹp hơn, nhưng cũng không bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn.

Có lẽ những thứ tôi có được cũng một phần đến từ việc tôi nghĩ rằng, mình có lùi lại 1 bước, thiệt một chút nhưng công việc chung đạt được kết quả tốt nhất thì cũng là một điều rất bình thường.

Nếu trở nên vô danh trong một ngày, anh sẽ làm gì?

Thì tôi lại phấn đấu để lấy lại danh tiếng. Quả thật viễn cảnh đó không dễ dàng để chấp nhận. Nếu ngày đó xảy ra, trước tiên tôi sẽ dành khoảng 1 năm nghỉ ngơi, không làm gì quá nhiều, để vui chơi, thư giãn, đồng thời nghiền ngẫm lại cuộc sống công việc, mở rộng các mối quan hệ, cũng như kết nối lại với những người bạn tôi yêu quý mà trước đây ít khi gặp được họ do bận bịu. Rồi sau đó tôi sẽ xem có cơ hội nào đến với mình và bắt tay vào xây dựng cho nó.

Gần đây, đâu là thứ làm anh cười?

Chắc là những tin tức tích cực về phòng chống dịch bệnh covid19. Số lượng ca nhiễm mới giảm đi, tình hình tiêm vaccine tiến triển tốt, các rào chắn khu cách ly được dỡ bỏ, cuộc sống dần trở lại bình thường. Đó là mong muốn lớn nhất của tôi lúc này.

MC Đức Bảo chia sẻ độc quyền với Men’s Folio về một số sở thích và khoảnh khắc ý nghĩa:

Chơi golf: Tôi không thích sự buồn tẻ, mà thích một cuộc sống năng động. Mỗi khi bận rộn với công việc, tôi lại mong được nghỉ ngơi, nhưng khi rỗi việc thì tôi lại nghĩ đủ thứ để vui chơi, giải trí, thư giãn, đi đó đây. Sở thích của tôi khi rảnh rỗi là chơi golf và chơi game. Đây là khoảnh khắc trên sân golf khi tôi vừa đánh một cú ra khỏi hố cát.

I am Sam – “Cha không hoàn hảo, nhưng cha yêu con một cách hoàn hảo”: Đây là bộ phim mà tôi yêu thích nhất. Tôi may mắn có một gia đình hạnh phúc từ bé cho tới khi trưởng thành, đó là một nền tảng quan trọng làm nên tính cách, con người tôi.

Người yêu thương: chắc chắn là bà xã rồi. Đây là khoảnh khắc tình tứ của hai vợ chồng tôi ở bãi biển Vũng Tàu.

Bố già: Tác phẩm của Mario Puzo là cuốn sách mà tôi tâm đắc nhất. Đây cũng là tác phẩm nghệ thuật mà tôi thích nhất luôn!

Vienna, Áo: Nơi đây còn được biết đến với tên gọi “Thủ đô âm nhạc” hay “Thành phố của những giấc mơ”. Tôi từng đến đây một lần vào chuyến du lịch châu Âu bốn năm trước.

Chúng tôi là chiến sĩ: một khoảnh khắc từ hậu trường công việc của tôi.

Ảnh: Giang Lê
 

Related Article