Quốc Thiên & “SKYNote 2025 – The Reflection”: Sự soi chiếu là đóa hoa của tâm trí

  • by Huyền My Trương
  • November 6, 2025

Như cách ta vẫn thường nghiêng mình xuống mặt hồ để thấy bóng chính mình, Quốc Thiên bước vào “SKYNote 2025 – The Reflection” với khát khao nhìn lại hành trình hai thập kỷ thông qua âm nhạc. Mỗi giai điệu tựa một gợn nước, khẽ lay những ký ức cũ, phản chiếu những đổi thay thầm lặng và dẫn người nghệ sĩ chạm đến chiều sâu nội tâm.

Để thực hiện “SKYNote – The Reflection” một cách trọn vẹn, anh đã phải vượt qua những ranh giới nào của bản thân?

“SKYNote” đã bước sang năm thứ hai với mục tiêu trở thành một thương hiệu concert gắn liền với hành trình âm nhạc của tôi. Mỗi năm, tham vọng ấy lại được thắp lên mạnh mẽ hơn, như một lời nhắc rằng mình phải tiếp tục đi xa nữa, không được đứng yên. Lần thứ ba này – một đêm duy nhất với 10.000 khán giả – không chỉ là một dấu mốc lớn về quy mô và sự đầu tư nghiêm túc, mà còn là bài kiểm tra thật sự về sức lực, sự bền bỉ và cả niềm tin vào con đường mình chọn.

Sau 20 năm làm nghề, tôi nhận ra ranh giới lớn nhất mình cần vượt qua không phải là kỹ thuật hay sân khấu, mà là nỗi sợ liệu mình đã đủ xứng đáng, đủ mới mẻ, đủ tiến bộ so với chính mình ngày hôm qua. Tôi mong “SKYNote – The Reflection” sẽ không chỉ là một concert, mà là lời khẳng định về giá trị của sự kiên trì, của tình yêu âm nhạc được nuôi dưỡng bền bỉ suốt hai thập kỷ để khán giả và cả những đồng nghiệp nhìn thấy một Quốc Thiên chưa bao giờ ngừng chuyển động.”

Năm 2025 là một năm thị trường âm nhạc bùng nổ với hàng loạt concert và tour diễn, mỗi nghệ sĩ đều muốn chinh phục khán giả theo cách riêng. Anh mong muốn “SKYNote” sẽ đóng góp điều gì cho bức tranh âm nhạc sống động này?

Mỗi nghệ sĩ đều mong góp một sắc màu riêng vào bức tranh âm nhạc vốn đã đa thanh, đa sắc. Với concert cá nhân, dấu ấn ấy càng trở nên rõ nét hơn. Khi nghệ sĩ thật sự tìm thấy bản sắc của mình, họ sẽ tạo nên những điểm chạm đặc biệt, đôi khi chỉ là một giai điệu, một tiếng phím đàn, hay một khoảnh khắc cất giọng khiến khán giả lặng đi. Với “SKYNote”, tôi hy vọng đây sẽ là một phím đàn đẹp, ngân lên một nốt nhạc tử tế trong bản hòa âm chung của âm nhạc Việt. Không chỉ riêng “SKYNote” của Quốc Thiên, mà tôi tin rằng mọi sự kiện và sản phẩm âm nhạc được đầu tư nghiêm túc đều sẽ góp phần nâng tầm chất lượng concert trong nước trong những năm tới.

Không đặt trong khuôn khổ âm nhạc, bây giờ khi “reflection” – soi chiếu nội tâm, Quốc Thiên nhìn thấy điều gì rõ nhất ở bản thân? Có điều gì mà anh muốn thay đổi hoặc học cách chấp nhận không?

Theo từng giai đoạn, câu trả lời dĩ nhiên sẽ khác nhau. Ở thời điểm hình thành ý tưởng cho chủ đề này, tôi và ê-kíp muốn kể một hành trình soi chiếu bản thân, điều mà bất kỳ ai cũng từng trải qua. Với một nghệ sĩ như tôi, dù đã trưởng thành hay có nhiều năm kinh nghiệm, những khoảng lặng để nhìn lại mình vẫn vô cùng cần thiết: để nhận ra điểm yếu, nuôi dưỡng điểm mạnh và giữ cho sự nghiệp được bền vững. Làm nghề mà thấy mờ mịt thì khó đi xa; mình phải hiểu rõ những nguyên tắc, giá trị và giới hạn của con đường mình chọn, thì mới có thể tiến lên với lợi thế thật sự.

Vì thế, tôi hy vọng “SKYNote 2025” sẽ là cơ hội để biến những trải nghiệm nội tâm đó thành một hành trình âm nhạc đáng nhớ. Điều kỳ lạ và đẹp đẽ của âm nhạc nằm ở chỗ: nghệ sĩ nhìn thấy chính mình trong từng giai điệu, còn khán giả lại tìm thấy chính họ trong những cảm xúc và hình ảnh mà nghệ sĩ gửi gắm. Đó là sợi dây kết nối vô hình – không ai nhìn thấy, nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ.

Trong hành trình soi chiếu lại chính mình, tôi nhận ra rằng nếu vẫn giữ cách làm việc cũ kỹ – không cập nhật mạng xã hội, hình ảnh hay công nghệ – tôi sẽ dễ dàng bị tụt lại phía sau. Việc buông bỏ những suy nghĩ đã lỗi thời và học cách thích nghi với nhịp sống mới, với môi trường và từng giai đoạn thay đổi, đã giúp tôi mở ra nhiều cơ hội mà trước đây mình không hình dung được. Khi biết tận dụng những lợi thế vốn có, đồng thời hòa nhịp cùng bối cảnh hiện tại, mọi thứ trở nên thuận lợi hơn. Công việc trôi chảy hơn, và con đường sự nghiệp cũng vì thế mà rộng mở, vững vàng và tiến xa hơn.

Quốc Thiên được mệnh danh là “Hoàng tử tình ca” – một danh xưng rất đẹp. Nhưng danh xưng là thứ khán giả trao, còn bản sắc là thứ nghệ sĩ tự xây. Giữa hai điều đó, Quốc Thiên cảm thấy mình đang cống hiến vì điều gì nhiều hơn?

Trước đây, tôi làm nghệ thuật phần nhiều để thỏa mãn cái tôi sáng tạo của chính mình. Nhưng khi nhận được sự yêu thương của khán giả, tôi hiểu rằng trách nhiệm với họ mới là điều quan trọng hơn cả. Với tôi, những phản hồi và cảm xúc của khán giả giống như một “cuốn từ điển sống”, từ đó tôi có thể chọn ra hướng đi phù hợp với thời điểm, vừa giữ được bản sắc của mình, vừa tạo ra trải nghiệm trọn vẹn nhất cho người nghe. Nếu chỉ làm theo chủ quan, nghệ sĩ rất dễ thụt lùi hoặc đứng yên. Vì vậy ở hiện tại, tôi đặt khán giả vào trung tâm, quan sát thị hiếu và sự thay đổi của công chúng để mỗi bài hát, mỗi sân khấu đều mang lại cảm xúc tốt nhất cho họ.

Album vốn luôn là nơi thể hiện rõ ràng nhất tư duy và bản sắc của một nghệ sĩ. Nhưng đã khá lâu rồi anh chưa trở lại với một album mới. Điều gì đứng sau sự im ắng đó?

Thực ra không có một lý do kịch tính nào cả. Tôi chỉ nhìn nhận thị trường âm nhạc hiện nay đang vận hành với tốc độ rất nhanh. Một ca khúc có thể nổi lên trong vài ngày rồi biến mất cũng nhanh như vậy. Điều đó khiến nghệ sĩ chỉ cần im ắng một năm thôi là dễ bị đẩy ra khỏi đường đua. Trong khi đó, làm album là hành trình dài hơi, cần thời gian để “ủ”, để kết nối cảm xúc, để mọi thứ thật chín. Nếu nghệ sĩ không đủ vững vàng về vị trí, hoặc truyền thông không đủ mạnh, album rất dễ bị chìm vào sự lãng quên, dù có tâm huyết đến đâu.

Tôi luôn nghĩ rằng album không phải thước đo duy nhất để định giá một nghệ sĩ. Điều quan trọng hơn là thời điểm. Khi đủ vững, đủ rõ ràng về bản sắc và định hướng, làm album chưa bao giờ là muộn. Tôi muốn mỗi sản phẩm khi ra đời đều mang được chiều sâu thật sự, và vẫn giữ trọn dấu ấn cá nhân mà tôi đã xây dựng suốt nhiều năm qua.

Dựa trên kinh nghiệm và quan sát của mình, anh nghĩ thế hệ trẻ đang thực hành nghệ thuật như thế nào?

Tôi quan sát thấy thế hệ trẻ hiện nay tiếp cận nghệ thuật một cách rất nhanh nhạy. Các bạn có khả năng cảm thụ âm nhạc tinh tế, hiện đại và tạo ra những dấu ấn rất riêng. Nhiều nghệ sĩ trẻ thành công sớm khiến tôi thật sự ấn tượng như Quang Hùng MasterD, Dương Domic, tlinh hay Rhyder… Dù chưa có cơ hội làm việc trực tiếp với họ, nhưng khi soi chiếu vào cách họ làm nghề, tôi cũng học được nhiều điều để không bị đứng ngoài dòng chảy âm nhạc. Với góc nhìn của người đi trước, tôi nghĩ rằng để đi đường dài, ngoài tài năng, các bạn trẻ cần trau dồi thêm đạo đức nghề nghiệp, kỹ năng và đặc biệt là những mối quan hệ bền vững.

Nhìn rộng ra hơn, giữa một thế hệ mà sự kiên nhẫn chỉ kéo dài hai, ba năm đã là “xa xỉ”, anh nghĩ gì về sức bền và sự kiên định trong làm nghề của giới trẻ hiện nay?

Mỗi thời đều có những đặc thù riêng làm nên khác biệt của từng thế hệ. Khoảng 10-15 năm trước, khi môi trường thông tin còn hạn chế, chúng tôi buộc phải kiên trì gấp nhiều lần – tự mày mò, quan sát, nắm bắt từng cơ hội dù nhỏ nhất. Còn thế hệ bây giờ có lợi thế lớn hơn: được tiếp cận thế giới rộng mở, được học nhanh, học nhiều, và có điều kiện phát triển bản thân theo nhiều hướng cùng lúc. Nhưng đi cùng sự thuận lợi ấy lại là thách thức của “nhiễu loạn” khi có quá nhiều lựa chọn, con người rất dễ mất kiên nhẫn và dễ lung lay.

Tất cả đều là sự đánh đổi. Ngày trước, chúng tôi đánh đổi sự an nhàn để giữ lấy bền bỉ và kỷ luật. Còn thế hệ hôm nay phải vừa nhanh nhạy, vừa giữ được bản sắc, lại vừa nuôi dưỡng chiều sâu giữa vòng xoáy tốc độ của thời đại số. Sau cùng, mỗi thế hệ đều có hành trình trui rèn riêng, chỉ khác nhau ở cách mà họ đi qua nó.

Nếu phải thành thật với chính mình ở thời điểm này, điều anh đang lo lắng nhất là gì?

Điều tôi lo nhất là một ngày đánh mất giọng hát – món quà lớn nhất mà tôi có và cũng là sợi dây gắn bó mạnh nhất giữa tôi với khán giả. Chỉ cần một trận ốm hay chút lơ là khiến giọng hát tổn thương, tôi đã thấy như mình đang đánh mất điều quý giá nhất. Giọng hát rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng nếu phải chọn bảo vệ một phần cơ thể, tôi vẫn sẽ chọn bảo vệ giọng hát để dù ở tuổi 70 hay 80, tôi còn có thể hát cho khán giả nghe.

Hiện tại, tôi dồn toàn bộ tâm sức cho “SKYNote 2025”. Sau concert đầu tiên, tôi đã quen với sự hồi hộp và choáng ngợp, nhưng áp lực vẫn còn đó, chỉ là ở dạng khác: Vé có bán tốt không, câu chuyện truyền thông có đủ mạnh không, làm sao để khán giả thật sự chạm vào cảm xúc. Tôi đối diện những điều đó với tâm thế bình tĩnh và trưởng thành hơn, xem đây là bước phát triển tự nhiên sau mỗi lần soi chiếu lại chính mình.

Senior Editor & Project Coordinator: Huyền My Trương

Photographer: RABHUU

Words: Thương Phạm

Communications: Trân Nguyễn

Location: Ô Newsstand Cầu Bông

library