Ngày cuối tuần vừa qua của tôi đã trở nên đặc biệt hơn nhiều vì những ánh đèn lung linh, ngôi nhà xoay ấm áp và giọng hát thanh thoát của Hoàng Dũng trong đêm nhạc Yên Concert tại Sài Gòn.
Không dám nhận là người hâm mộ trung thành tường tận đến từng ngóc ngách cuộc sống của thần tượng, tôi chỉ dành một thời gian khá dài theo dõi và lắng nghe các bài hát Hoàng Dũng kể từ sau “Yếu Đuối”. Chất giọng tenor thanh và mỏng của Dũng luôn là niềm cảm hứng nho nhỏ giúp tôi đi qua những áp lực thường ngày, với những bài hát mà tôi vẫn hay nghe đi nghe lại mỗi khi rảnh – Đôi Lời Tình Ca, Nép Vào Anh Và Nghe Anh Hát, Vì Anh Vẫn hay Chẳng Nói Nên Lời… Ngày thứ Bảy vừa qua là một trong những kỉ niệm đáng nhớ, vì cuối cùng, tôi đã không bỏ lỡ cơ hội để chính thức có lần đầu tiên được nghe Hoàng Dũng hát live. Và buổi tối hôm ấy là khoảnh thời gian yên bình để tôi được ôn lại những kỉ niệm, những cảm xúc, những miền ký ức của tuổi mới lớn, đầy đam mê, khát vọng mà cũng không ít vấp ngã, sai lầm.
Yên Concert kể về hành trình tìm về “niềm yên” của Hoàng Dũng trong suốt những tháng ngày lớn lên với âm nhạc, với tình yêu và bản ngã của chính mình. Mở đầu chương trình, ấn tượng trước hết của chúng tôi đều đổ dồn về chủ thể chính của sân khấu – ngôi nhà xoay hai tầng, cùng với bóng tròn tượng trưng cho mặt trời lẫn mặt trăng. Nơi ngôi nhà đặt nền móng lên, tôi đoán, là khoảng đất nhô cao trên một ngọn đồi thong dong, vì trên đó là những nhành hoa cỏ dại đểm tô nhẹ nhàng. Bên trong ngôi nhà thắp lên những ánh đèn ấm cúng, sâu lắng.
Từ những giây phút khởi đầu đầu như vậy, tôi nghĩ mình đã cảm nhận được phần nào sự “yên” trong con người và âm nhạc của Dũng, và khi anh cất giọng bài hát đầu tiên, hòa cùng ánh sáng mapping đầy chất thơ, mọi thứ trở nên trùng khớp rồi cộng hưởng một cách đẹp đẽ, thú vị. Tương thích với bốn giai đoạn trong ngày – ban mai, hoàng hôn, chạng vạng rồi đến đêm muộn, Yên vẽ nên bầu không khí đa sắc màu qua bốn sắc thái ánh sáng lung linh từ kỹ thuật mapping lên bốn mặt của ngôi nhà và sự chuyển đổi của bóng tròn từ mặt trời rạng rỡ đến ánh trăng lặng lẽ. Công tâm mà nói, ánh sáng sân khấu tại Yên là một trong những yếu tố khiến tôi ấn tượng nhất của đêm diễn – không hào nhoáng, không gây xao nhãng khỏi nghệ sĩ, luôn “sáng” đúng lúc, góp phần đẩy mạnh cảm xúc của những bài hát lên mức cao trào.
Các bài hát gắn liền với từng giai đoạn trưởng thành của Dũng, được anh sắp xếp thành một câu chuyện tuần hoàn từ ban mai đến đêm muộn. Từ những cảm giác thơ thẩn ban đầu mà tôi cứ ngỡ đó là tất cả của “yên”, Dũng đưa người xem đến nhiều cung bậc cảm xúc – buồn có, đau, dằn vặt, rồi tích cực trở lại. Những bài hát mà tôi mong chờ đều ở đó tại Yên, đem lại cảm giác hạnh phúc lạ thường, vì chúng không còn là những bản MP3 thường ngày nữa, mà là Dũng đứng trước tôi với những câu ca ấy. Và giọng hát của Dũng vẫn luôn là sự bảo tín về chất lượng – một chất giọng du dương, trong trẻo nhưng cực kỳ nội lực.
Thú thật là, cũng có một vài bài hát mà tôi chỉ mới nghe lần đầu tiên tại Yên. Nhưng điều đó không thành vấn đề, vì những lời chia sẻ có chút ngượng ngùng của Dũng vẫn giúp tôi được cảm nhận trọn vẹn ý nghĩa từng ca khúc. Những kỉ niệm, hồn nhiên có sâu sắc có, về thời thanh xuân, thời tuổi trẻ trong ánh mắt mơ màng của anh đem đến sự kết nối sâu sắc cho tôi. Ngày mới biết thích một người, chia tay lần đầu tiên, cảm giác vô chừng của tuổi mới lớn và lạc lối khi đứng giữa ngã ba đường của tương lai. Trong khoảnh khắc ấy, tôi được hiểu và đồng cảm hơn với anh, rằng sự yên bình không sinh ra từ những thứ xúc cảm dịu nhẹ, êm trôi, mà chúng ta chỉ có được sau những trằn trọc, những đau khổ băn khoăn, và cuộc đấu tranh nội tâm để trưởng thành.
Cảm xúc là vậy, thế nhưng, vẫn có một vài những điểm cần cải thiện, mà ở góc độ một khán giả đi xem nhạc, tôi muốn góp ý với Yên và Dũng. Đầu tiên là nội dung truyền thông. Từ lúc đọc những bài đăng đầu tiên về việc mở bán vé, giới thiệu nghệ sĩ khách mời đến hâm nóng không khí trước đêm diễn, tôi không thể tìm được một thông tin nào về giờ bắt đầu của concert. Chi đến khi cầm được tấm vé trên tay, tôi mới biết chương trình sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ tối. Thứ hai, đó là khả năng dẫn dắt của Dũng. Dù sự chân thành có thể vẫn là điều quan trọng nhất, nhưng nếu Dũng có thể cải thiện cách kể về những kỉ niệm của mình mạch lạc hơn, mạnh dạn hơn, sự kết nối về mặt cảm xúc giữa những chia sẻ của anh đến bài hát chủ đề, đến khán giả ắt hẳn sẽ còn mạnh mẽ hơn.
Điều này cũng dẫn đến góp ý tổng quát hơn về mạch câu chuyện của Yên. Dù ý tưởng chung về cuộc hành trình âm nhạc tìm đến “niềm yên” – cuối cùng chính là những khán giả đã luôn yêu thương và sát cánh cùng Hoàng Dũng – là rất dễ thương, cách xây dựng mạch nối trong xuyên suốt câu chuyện lại không được rõ ràng. Một phần đến từ việc chia sẻ kỉ niệm của Dũng dường như còn khá ngẫu nhiên, không thể hiện được sự kết nối giữa sắc thái cảm xúc của bài hát trước đó với màu sắc của bài hát nối tiếp. Cách lựa chọn bốn trạng thái trong ngày cũng có phần khó hiểu khi có đến hai trạng thái của buổi chiều – hoàng hôn và chạng vạng, trong khi không hề nhắc đến giờ trưa. Chính vì thế, mạch cảm xúc của Yên cũng không được duy trì xuyên suốt, mà bị tách ra rời rạc thành từng đoạn nhỏ theo từng trạng thái trong ngày.
Ngoài ra, sự liên kết giữa Hoàng Dũng và Ưng Đại Vệ cũng là một điểm khiến tôi có chút hụt hẫng tại Yên. Dù Dũng đã tiết lộ rằng anh Vệ là một trong những nguồn cảm hứng cho niềm đam mê ca hát của mình, tôi lại khó lòng thấy được sự gắn kết giữa hai người. Ở giữa những tiết mục, cả hai gần như trò chuyện với nhau khá ít, trái ngược với những câu chuyện khá tự nhiên trước đó cùng Orange và G-Ducky. Đây là một điều khá đáng tiếc tại Yên, vì nếu cả hai có thể phối hợp và thể hiện tình cảm với nhau tự nhiên hơn, sự xuất hiện của Ưng Đại Vệ sẽ khiến cho mạch cảm xúc tại sân khấu hôm đó thêm phần tròn đầy hơn. Tôi rất mong ban tổ chức sẽ đón nhận những ý kiến này và cải thiện tốt hơn ở show diễn Yên tại Hà Nội vào tháng 11 sắp tới.
Dù sao thì, Yên vẫn là một concert đáng nhớ của tôi. Sự xuất hiện của Hoàng Dũng và giọng hát truyền cảm của anh vẫn là điều mà tôi mong đợi trước hết. Yên vẫn có cho mình những cảm xúc sâu lắng cần có một show diễn âm nhạc. Những khoảnh khắc thật đẹp, từ hình ảnh sân khấu đến giọng hát ngân nga của Hoàng Dũng, cho đến giờ, vẫn khiến tôi cảm thấy ấm áp mỗi khi nhớ lại. Cảm ơn Hoàng Dũng và tất cả ekip đã mang đến cho những người yêu âm nhạc của anh, một kỉ niệm đáng nhớ nữa trong đời, để chúng tôi được tìm về phần nào miền ký ức tốt đẹp của riêng, cũng để ghi nhớ rằng, hành trình đến với “niềm yên” của Dũng, hay của bất cứ ai, luôn là chuyến đi bất tận đầy đủ hương vị của cuộc sống.