Top 22 phim kinh dị Netflix ám lên tâm trí người xem (Phần 2)

  • by Huyền My Trương
  • June 13, 2025

Bạn sẽ tìm thấy trong danh sách này đủ thể loại, từ những tác phẩm kinh điển, phim từng làm mưa làm gió phòng vé, đến những viên ngọc ẩn đến từ khắp nơi trên thế giới mà nếu không nhờ thuật toán gợi ý, bạn có lẽ sẽ không bao giờ biết tới. Danh sách này là 11 phim còn lại trong danh sách kinh dị từ Netflix. 

12. “Apostle” (2018): Điều gì là thật trong những điều ta tin?

Sau thành công vang dội của “The Raid: Redemption”, đạo diễn Gareth Evans khiến giới mộ điệu choáng ngợp khi chuyển hướng từ hành động mãn nhãn sang kinh dị tâm linh với “Apostle”. Và không ai ngờ rằng, trong thế giới rùng rợn này, ông cũng làm tốt không kém gì những pha cận chiến máu lửa.

Bộ phim theo chân Thomas (Dan Stevens), một người đàn ông mang đầy vết thương cũ cả thể xác lẫn tinh thần, xâm nhập vào một hòn đảo xa xôi để giải cứu em gái mình khỏi tay một giáo phái cuồng tín. Thế nhưng, điều anh tìm thấy không chỉ là những tín điều điên loạn mà còn là một thực thể siêu nhiên, tăm tối và cổ xưa hơn bất cứ giáo lý nào.

Mang đậm tinh thần “folk horror”, thể loại kinh dị dân gian gắn với tín ngưỡng, thiên nhiên và sự suy tàn của lý trí, “Apostle” dựng nên một không khí ngột ngạt, đầy ám ảnh. Mỗi khung hình đều gợi nhắc đến những cơn ác mộng nguyên thủy: máu hòa vào đất, người hòa vào cây, và tôn giáo hòa vào bạo lực.

Dan Stevens mang đến một màn trình diễn khắc khổ và ám ảnh, còn Gareth Evans thì tạo nên một tác phẩm u mê, tàn bạo nhưng không thiếu chiều sâu tâm linh. “Apostle” không phải bộ phim kinh dị dễ xem, nhưng với những ai kiên nhẫn, đây là một hành trình đẫm máu đi sâu vào cội rễ của đức tin và sự hy sinh – thứ sẽ khiến bạn băn khoăn rằng: Rốt cuộc, điều gì là thật trong những điều ta tin?

13. “Cam” (2018): Khi bản ngã ảo chiếm đoạt thực tại

Với màu hồng neon ma mị và những cú twist gợi nhớ đến David Lynch, “Cam” là một cơn ác mộng số hóa, nơi mà ranh giới giữa bản thân và bản sao ảo tan biến trong sự mơ hồ, lạnh lẽo và bất an.

Madeline Brewer vào vai Alice, một “camgirl” đầy tham vọng sống bằng cách trình diễn bản thân trên mạng. Nhưng rồi một ngày, cô phát hiện ra rằng mình vẫn đang phát sóng, dù bản thân không đứng trước máy quay. Một phiên bản ảo giống hệt Alice đã chiếm lấy kênh của cô, điều khiển nó, và tệ hơn: Làm tốt hơn cô từng làm! Từ đây, bộ phim mở ra một mê cung tâm lý và công nghệ, phản chiếu nỗi lo hiện sinh trong thời đại nơi danh tính có thể bị sao chép, chiếm dụng và xóa sổ chỉ bằng một đoạn mã.

Không đi theo lối mòn “found-footage” hay “webcam horror” thường thấy, đạo diễn Daniel Goldhaber khéo léo xây dựng một thế giới livestream đầy chân thực, vừa rực rỡ, vừa rùng rợn, nơi mọi hành vi đều bị theo dõi, đánh giá và khai thác. Dưới ánh sáng hồng đầy kích thích của căn phòng Lola – tên nhân vật trực tuyến của Alice – “Cam” lật tẩy thế giới số như một tấm gương phản chiếu méo mó về bản ngã, dục vọng và sự công nhận.

Cách Alice giành lại quyền kiểm soát có thể khiến một số khán giả cảm thấy quá đơn giản, nhưng cái đáng sợ nhất lại là cảm giác bất lực – khi ngay cả hình ảnh của bạn cũng không còn là của bạn nữa. “Cam” khiến người xem phải tự hỏi: Nếu danh tính trực tuyến có thể tồn tại độc lập, thì đâu mới là “mình”?

“Cam” không chỉ là một bộ phim kinh dị công nghệ, mà là một lời cảnh báo lạnh lùng về sự xa rời chính mình trong thời đại sống ảo.

14. “1922” (2017): Nghiệp quả, đừng để thấy mới tin!

Chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của Stephen King, “1922” là một bản bi ca tội lỗi đậm chất miền quê nước Mỹ – nơi cánh đồng mênh mông, yên ả trở thành bối cảnh cho bi kịch rùng rợn đến ám ảnh.

Thomas Jane hóa thân xuất sắc vào vai Wilfred James, một nông dân cứng đầu sống ở Nebraska, người đã thuyết phục con trai giết vợ mình để giữ lại mảnh đất gia đình. Nhưng thay vì giải thoát, hành động đó lại kéo ông vào vòng xoáy của sự trừng phạt nội tâm, nơi tội lỗi hiện hình qua những con chuột gặm nhấm, tiếng gào thét trong đêm và những ảo ảnh ngày càng nặng nề.

Dưới bàn tay của đạo diễn Zak Hilditch, “1922” không tìm cách làm bạn giật mình, nó làm bạn rụng rời trong sự lạnh lẽo của một nỗi ân hận không lối thoát. Hình ảnh điện ảnh mang phong cách gần như thơ ca, gợi nhớ đến “Terrence Malick”, được lồng ghép vào khung truyện đầy tính kinh dị tâm lý, như thể Edgar Allan Poe viết lại “The Shining” dưới ánh mặt trời lặn của vùng Trung Tây.

Dù không phải là tác phẩm Stephen King nổi bật nhất, “1922” vẫn là một tác phẩm trọn vẹn về mặt cảm xúc, cho thấy sức mạnh của những lựa chọn sai lầm và cái giá phải trả khi con người tin rằng họ có thể thoát khỏi hậu quả của chính mình. Đây là kiểu kinh dị không máu me, nhưng khiến tâm trí bạn vẩn đục rất lâu sau khi bộ phim kết thúc.

15. “Verónica” (2017): Khi lời gọi từ cõi âm mở ra cánh cổng kinh hoàng

Được đạo diễn bởi Paco Plaza – người từng khiến cả thế giới rùng mình với [REC] – “Verónica” không chỉ là một bộ phim kinh dị Tây Ban Nha gây tiếng vang lớn, mà còn trở thành hiện tượng lan truyền toàn cầu khi phát hành trên Netflix năm 2017, với vô số khán giả chia sẻ rằng họ phải tắt phim giữa chừng vì quá sợ hãi.

Lấy cảm hứng từ một câu chuyện có thật từng xảy ra tại Madrid năm 1991, bộ phim theo chân Verónica, một cô thiếu nữ đang vật lộn với nỗi đau mất cha. Trong một lần nhật thực, cô và hai người bạn quyết định dùng bàn cầu cơ để liên lạc với người cha quá cố. Nhưng thay vì kết nối với người thân, họ lại vô tình mở ra cánh cổng dẫn đến một thế lực tà ác không thể kiểm soát.

Điều khiến “Verónica” ám ảnh không nằm ở kỹ xảo hoành tráng hay “jump-scare” rập khuôn, mà là bầu không khí ngột ngạt, ma mị kéo dài suốt phim, kết hợp với những khoảnh khắc căng thẳng đến nghẹt thở, đặc biệt là khi ta nhận ra cô gái đang hoàn toàn đơn độc giữa thực tại và cõi âm.

Với diễn xuất ấn tượng của Sandra Escacena trong vai chính, “Verónica” không chỉ là một phim kinh dị đáng xem, mà còn là lời nhắc đầy rùng rợn về những điều không nên đánh thức dù chỉ là trong nỗi nhớ.

16. “Gerald’s Game” (2017): Cơn ác mộng bị khóa chặt trong tiềm thức

Một căn phòng, một cái giường, một người phụ nữ bị xích tay, “Gerald’s Game” là minh chứng cho việc kinh dị không cần bóng ma hay sát nhân, chỉ cần… chính bản thân ta.

Mike Flanagan, bậc thầy kinh dị tâm lý hiện đại, đã chuyển thể xuất sắc tiểu thuyết “khó dựng” của Stephen King thành một bản hòa ca u uất giữa thể xác bị giam cầm và tâm trí bùng nổ. Carla Gugino trong vai Jessie, người vợ bị mắc kẹt sau khi chồng chết đột ngột trong một trò chơi tình dục sai lệch, mang đến một màn trình diễn đầy đau đớn, dữ dội, và đáng nhớ.

Giống như “127 Hours hay Buried”, bộ phim diễn ra gần như hoàn toàn tại một địa điểm, nhưng thay vì chỉ đặt cược vào thể chất, “Gerald’s Game” khuấy đảo tâm trí người xem bằng những ký ức tuổi thơ bị chôn vùi, những ảo giác rùng rợn và tiếng thì thầm đầy ám ảnh của chính Jessie. Khi không thể thoát thân về thể xác, cô buộc phải đối mặt với những gông cùm vô hình đã trói buộc mình từ trước đó rất lâu: sự im lặng, nỗi sợ và ám ảnh về quyền lực đàn ông.

Flanagan dựng nên một thế giới vừa ngột ngạt vừa siêu thực, nơi thực tại và ảo giác va đập vào nhau, và mỗi vết thương Jessie mang không chỉ là thể xác mà còn là biểu tượng cho những vết nứt tinh thần. Chiếc cốc nước, chiếc giường, bóng tối và “Moonlight Man”, tất cả đều trở thành công cụ để kể về một hành trình thoát ly và hồi sinh, không khỏi khiến ta liên tưởng đến “Saw”, nhưng với chiều sâu cảm xúc hơn hẳn.

“Gerald’s Game” là một bản án dành cho sự thờ ơ với nỗi đau của phụ nữ và cũng là tuyên ngôn mạnh mẽ trong việc đòi lại quyền làm chủ chính mình. Một bộ phim không dành cho người yếu tim bởi những gì đáng sợ nhất không đến từ bên ngoài, mà đến từ chính ký ức chưa từng được gọi tên.

17. “Cargo” (2017): Khi tình phụ tử là ánh sáng hy vọng giữa tận thế

Không đơn thuần là một bộ phim xác sống, “Cargo” là một bản ballad buồn nhưng đầy nhân văn trong bối cảnh hậu tận thế tại nước Úc hoang vắng. Martin Freeman vào vai Andy, một người cha đơn độc đang chạy đua với thời gian sau khi bị nhiễm virus, với mục tiêu cuối cùng là bảo vệ và tìm một nơi an toàn cho cô con gái sơ sinh trước khi chính mình biến thành quái vật.

Khác với nhiều tác phẩm zombie thuần túy, “Cargo” tập trung vào chiều sâu cảm xúc và câu hỏi đạo đức: Khi biết mình không còn nhiều thời gian sống, bạn sẽ làm gì để con mình có được một tương lai tốt hơn? Trong cuộc hành trình này, Andy không chỉ chiến đấu với dịch bệnh mà còn với những hậu quả dai dẳng của chủ nghĩa thực dân và biến đổi khí hậu – những chủ đề được cài cắm tinh tế qua mối liên kết giữa nhân vật chính và cộng đồng người bản địa mà anh buộc phải nhờ cậy.

Với nhịp phim chậm rãi, hình ảnh u ám nhưng đầy ám ảnh, cùng thông điệp sâu sắc về tình phụ tử và trách nhiệm liên thế hệ, “Cargo” là một lựa chọn đáng cân nhắc nếu bạn đang tìm kiếm một bộ phim kinh dị khiến bạn rơi nước mắt nhiều hơn là la hét, và ở đó, hy vọng vẫn tồn tại dù là mong manh trong thế giới đang dần lụi tàn.

18. “Under the Shadow” (2016): Khi ác mộng chiến tranh và ma quỷ cùng trú ngụ dưới một mái nhà

Trong bối cảnh Tehran năm 1988, nơi mà tiếng còi báo động không chỉ cảnh báo bom đạn mà còn dội lên những bất an khôn nguôi trong tâm trí con người, “Under the Shadow” của đạo diễn Babak Anvari là một bản giao hưởng u uất giữa kinh dị siêu nhiên và bi kịch hiện thực.

Dù khai thác những motif quen thuộc như người mẹ đơn thân và đứa trẻ bị ám bởi thế lực vô hình, phim không hề sáo rỗng. Trái lại, nó mang đến một cảm giác mới mẻ và sâu sắc, nơi nỗi sợ không chỉ đến từ “bóng ma” ngoài kia mà còn từ áp lực xã hội, chiến tranh và sự bất lực của một người phụ nữ trong xã hội đàn áp.

Nhân vật Shideh (Narges Rashidi) không chỉ đối đầu với một linh hồn djinn kỳ bí đang dần xâm chiếm căn hộ và tâm trí con gái mình, cô còn phải vật lộn với chính mình: nỗi ám ảnh vì không được tiếp tục làm bác sĩ, nỗi cô lập khi bị cả xã hội và gia đình nghi ngờ và sự căng thẳng tột độ của một người mẹ trong chiến tranh.

Mang âm hưởng của “The Babadook” nhưng đậm màu sắc văn hoá Trung Đông, “Under the Shadow” là một ví dụ điển hình cho việc nỗi kinh hoàng siêu nhiên càng trở nên đáng sợ khi nó được đặt vào hiện thực đã đủ tàn khốc. Ánh sáng chập chờn, âm thanh đầy ám ảnh và không khí căng thẳng được xây dựng bằng tiết chế và tinh tế, khiến bộ phim không cần nhiều cú hù doạ để vẫn làm tim người xem đập thình thịch.

Đây là một tác phẩm vừa là phim kinh dị, vừa là khúc bi ca của người phụ nữ bị kẹt giữa truyền thống, chiến tranh và bóng ma trong chính tâm trí mình. Một tiếng thét không lời vang vọng từ nơi tưởng chừng đã chết lặng vì bom đạn.

19. “I Am the Pretty Thing That Lives in the House” (2016): Khi ngôi nhà thì thầm và thời gian mục rữa

Trong thế giới ồn ào của dòng phim kinh dị hiện đại, nơi nỗi sợ thường được đo bằng tiếng thét và máu đổ, bộ phim của Osgood Perkins lại rón rén như một hơi thở lạnh lẽo sau gáy, chậm rãi, u uất và ám ảnh đến nghẹt thở. “I Am the Pretty Thing That Lives in the House” không phải là phim dành cho người thiếu kiên nhẫn, mà là một áng thơ ma mị, nơi hồn ma, ký ức và sự cô đơn hòa làm một.

Ruth Wilson vào vai Lily, một y tá sống nội tâm, được thuê đến chăm sóc một nữ tiểu thuyết gia già yếu trong một ngôi nhà cổ. Ngay từ những cảnh đầu tiên, Lily đã thầm thì rằng cô sẽ không sống sót qua năm đầu tiên ở đây, một lời tiên tri như tan ra trong không khí, mơ hồ và rùng rợn. Thứ ám ảnh trong phim không phải là con ma đứng ở góc khuất, mà là cảm giác thời gian đang thối rữa, rằng những bức tường biết giữ bí mật, rằng những câu chuyện được viết ra rồi quên lãng có thể hóa thành oan hồn.

Phong cách của Perkins là tĩnh tại đến đáng sợ: ánh sáng mờ ảo như ánh trăng qua vải voan, lời thoại vang lên như tiếng vọng từ nơi xa xăm, và mọi chi tiết đều như đang mục ruỗng, từ thân thể đến trí nhớ. Trong tay Perkins, nỗi sợ trở thành một trạng thái – không ồn ào, không bất ngờ, chỉ là một sự hoại mục nhẹ nhàng nhưng không thể đảo ngược.

“I Am the Pretty Thing That Lives in the House” giống như một lời thì thầm kéo dài – không hét lên, không giải thích, chỉ rỉ rả, ám ảnh, và ám lên tâm trí người xem như lớp bụi lâu năm phủ kín ký ức. Một bộ phim kinh dị không dành để tiêu thụ nhanh, mà để cảm từng lớp, từng hơi lạnh, từng tiếng bước chân không người.

20. “Dawn of the Dead” (2004): Khi xác sống hồi sinh với adrenaline hiện đại

Dù gây tranh cãi, nhưng với nhiều người, đây vẫn là bộ phim xuất sắc nhất của Zack Snyder và thậm chí, là một trong những bản “remake” đáng nhớ nhất của điện ảnh kinh dị. “Dawn of the Dead” (2004) không thể vượt qua tầm vóc mang tính biểu tượng của bản gốc năm 1978 do George A. Romero thực hiện, nhưng nó đến gần hơn mức người ta tưởng.

Lấy cảm hứng từ tinh thần phản địa đàng của Romero và thêm một liều adrenaline mạnh mẽ mang phong cách “28 Days Later”, bộ phim tái hiện lại kịch bản quen thuộc: những người sống sót cố thủ trong trung tâm thương mại giữa đại dịch zombie. Nhưng lần này, mọi thứ được đẩy nhanh nhịp hơn, tàn nhẫn hơn, và đặc biệt là đầy kịch tính – nhờ phần kịch bản được chấp bút bởi James Gunn, người sau này nổi tiếng với “Guardians of the Galaxy”.

Và trên hết, “Dawn of the Dead” thực sự đáng sợ. Có những phân cảnh mang tính ám ảnh cao như người phụ nữ sinh con rồi ngay lập tức biến thành zombie, đẩy ranh giới của thể loại kinh dị đến tận cùng sự tăm tối và tuyệt vọng.

Một bộ phim không dành cho người yếu tim, nhưng là trải nghiệm khó quên cho những ai muốn cảm nhận nhịp đập thình thịch của sự sống trong một thế giới đang rã mục bởi cái chết.

21. “Psycho” (1960): Biểu tượng kinh dị vượt thời gian

Là một tượng đài không thể thay thế trong lịch sử điện ảnh, “Psycho” của đạo diễn Alfred Hitchcock không chỉ đặt nền móng cho dòng phim kinh dị hiện đại, mà còn tạo nên một nỗi ám ảnh trường tồn với thời gian. Dù đã hơn sáu thập kỷ trôi qua, bộ phim vẫn khiến người xem rợn gáy – không bởi máu me hay kỹ xảo, mà từ tâm lý méo mó, sự bất ổn tiềm tàng trong con người.

Tâm điểm của bộ phim là Norman Bates (Anthony Perkins), một chủ nhà trọ có vẻ ngoài rụt rè, lễ độ nhưng ẩn sau đó là những điều kinh hoàng. Mọi thứ bắt đầu khi Marion Crane (Janet Leigh), một cô gái đang bỏ trốn cùng số tiền đánh cắp, quyết định nghỉ lại qua đêm tại nhà trọ Bates Motel. Và rồi, cảnh tắm huyền thoại đã đi vào lịch sử, không chỉ bởi tính gây sốc mà còn vì sự hoàn hảo trong cách dàn dựng của Hitchcock: nhịp cắt dồn dập, tiếng đàn dồn dập như dao cứa, và hình ảnh đen trắng sắc lạnh của nhà quay phim John L. Russell – tất cả kết hợp để tạo nên khoảnh khắc kinh điển nhất của thể loại.

“Psycho” không chỉ nổi bật ở phần kịch bản với những cú twist điên rồ, mà còn ở khả năng điều khiển cảm xúc người xem một cách bậc thầy của Hitchcock. Anthony Perkins, với ánh mắt thất thần và nụ cười mơ hồ, đã để lại một trong những màn thể hiện rùng rợn nhất trong lịch sử màn bạc – một kiểu nhân vật khiến bạn không thể rời mắt, nhưng cũng chẳng thể tin tưởng.

“Psycho” là một tác phẩm điện ảnh vượt khỏi khuôn khổ của kinh dị, vừa là nghệ thuật, vừa là nỗi sợ nguyên thủy nhất: nỗi sợ về con người, về tâm trí và những điều ẩn giấu trong bóng tối tưởng như vô hại. Một bộ phim khiến 90% phim kinh dị hiện đại phải cúi đầu, và xứng đáng được xem đi xem lại, mỗi lần lại khám phá thêm một tầng lớp mới của sự bất an.

22. “I Know What You Did Last Summer” (1997): Tội lỗi mùa hè và cơn ác mộng kéo dài

Là một trong những bộ phim slasher ăn khách nhất trong thời kỳ phục hưng kinh dị hậu “Scream” của thập niên 1990, “I Know What You Did Last Summer” mang đến một trải nghiệm kinh dị đậm chất giải trí, trơn tru và vẫn đủ sức khiến khán giả rùng mình cho đến ngày nay.

Lấy cảm hứng từ tiểu thuyết năm 1973 của Lois Duncan, phim xoay quanh bốn thiếu niên vô tình gây ra một tai nạn chết người và cố giấu nhẹm sự thật. Một năm sau, quá khứ tội lỗi quay trở lại ám ảnh họ khi một kẻ giết người bí ẩn với chiếc móc sắc nhọn lần lượt săn đuổi từng người một.

Dàn diễn viên là “dream team” của thanh xuân thập niên 90: Freddie Prinze Jr., Jennifer Love Hewitt, Ryan Phillippe và Sarah Michelle Gellar – mỗi người đều mang đến sự bùng nổ hình ảnh đúng chuẩn thần tượng màn ảnh rộng thời bấy giờ. Dù có phần kịch tính và hơi “sến”, nhưng đạo diễn Jim Gillespie cùng biên kịch Kevin Williamson (cha đẻ của “Scream”) đã thổi vào bộ phim nhịp điệu nhanh, những cú twist căng thẳng và các pha giết người đẫm máu khiến các fan của thể loại slasher không thể rời mắt.

“I Know What You Did Last Summer” là một tác phẩm vừa mang tính biểu tượng vừa dễ tiếp cận, giúp tái định hình lại dòng phim slasher cho thế hệ mới. Dù đã hơn hai thập kỷ trôi qua, tiếng hét “What are you waiting for?!” của Jennifer Love Hewitt vẫn vang vọng như một lời triệu hồi nỗi sợ chưa từng ngủ yên.

Xem phần 1 tại ĐÂY.

Ảnh: Tổng hợp

library