Một ví dụ tiêu biểu là “Fear Street Trilogy” – bộ ba phim do Leigh Janiak đạo diễn. Câu chuyện về một thị trấn bị nguyền rủa được kể xuyên suốt ba mốc thời gian khác nhau, thế kỷ 17 đầy u ám, những năm 1970 đẫm máu phong cách slasher, và thời kỳ hoài niệm thập niên 90. Ba thời đại, ba lần đổi phong cách và cả một dàn diễn viên trẻ trung, ấn tượng: Sadie Sink, Gillian Jacobs, Kiana Madeira, Fred Hechinger, Ashley Zuckerman, Maya Hawke và nhiều cái tên khác.
Bạn sẽ thấy ở đây một hỗn hợp vừa đủ giữa phim ma, phim quái vật, tâm lý giật gân và những màn chém giết rùng rợn – như một bữa tiệc Halloween đủ món dành cho fan cứng. Những cái tên nổi bật bao gồm “His House,” “Gerald’s Game,” “The Perfection,” và các tập chọn lọc từ “Guillermo del Toro’s Cabinet of Curiosities”.
Là một trong những phim kinh dị đầu tay thành công nhất những năm gần đây, “Talk to Me” không chỉ ghi dấu bằng nỗi sợ chân thật mà còn là một trải nghiệm giải trí đậm chất thời đại. Bộ phim đến từ bộ đôi anh em YouTuber người Úc Danny và Michael Philippou, vốn nổi tiếng trong cộng đồng yêu phim kinh dị, và lần đầu tiên đưa phong cách của họ lên màn ảnh rộng.
Câu chuyện xoay quanh một bàn tay gốm kỳ lạ – món đạo cụ cho phép bất kỳ ai cầm nó có thể giao tiếp với người chết. Với đám thiếu niên sở hữu nó, đây chỉ là trò vui để “lên sóng” mạng xã hội, một mánh lới rùng rợn kiểu “trend triệu view”. Nhưng mọi thứ trượt khỏi tầm kiểm soát khi Mia (Sophie Wilde) – một cô gái mang nhiều tổn thương – dùng bàn tay này để tìm cách liên lạc với người đã khuất.
Chuyển biến từ trò đùa ngông cuồng sang cơn ác mộng tâm linh, dù dễ đoán, nhưng vẫn khiến khán giả rùng mình bởi cách dẫn dắt thông minh và hiệu quả. Phim giữ được nhịp độ dồn dập, đậm chất hiện đại nhưng không thiếu chiều sâu tâm lý. Sophie Wilde thể hiện một màn trình diễn xuất sắc, trong khi anh em Philippou chứng minh họ không chỉ là hiện tượng mạng, mà là những gương mặt đáng gờm trong thế giới điện ảnh kinh dị.
“Talk to Me” không chỉ khiến bạn sợ hãi mà còn khiến bạn phải tự hỏi: Liệu chúng ta có đang chơi đùa với những điều không nên chạm tới? Một tác phẩm kinh dị mới mẻ, gai góc và đầy hứa hẹn cho tương lai của dòng phim này.
Một bộ phim slasher lấy cảm hứng từ Lễ Tạ Ơn với tên sát nhân đội mặt nạ người hành hương truy sát cư dân ở Plymouth, Massachusetts, nghe thì có vẻ hài hước nhưng dưới bàn tay của đạo diễn Eli Roth, “Thanksgiving” lại trở thành món ăn máu me đầy bất ngờ và hấp dẫn. Và không ngoa khi nói đây là tác phẩm hay nhất của Roth từ trước đến nay.
Dựa trên đoạn trailer giả do Roth thực hiện trong chương trình “Grindhouse” của Quentin Tarantino và Robert Rodriguez năm 2007, “Thanksgiving” đã biến một ý tưởng tưởng chừng phi lý thành một bữa tiệc điện ảnh vừa đẫm máu vừa giải trí, nơi những cú twist, pha giết người sáng tạo và không khí lễ hội kỳ quặc được hòa quyện một cách kỳ diệu.
Vẫn mang đậm chất B-movie cổ điển với các nhân vật dễ mến, cảnh giết người kịch tính và không thiếu sự hài hước đen nhưng “Thanksgiving” không hề chỉ là trò đùa. Roth thể hiện tay nghề vững vàng và niềm yêu mến thật sự với thể loại slasher, khiến mỗi phân cảnh máu đổ đều trở nên chỉn chu, hồi hộp và đôi khi… buồn cười một cách rùng mình.
“Thanksgiving” là món gà tây điện ảnh đầy gia vị: vừa hoài cổ vừa mới mẻ, vừa ghê rợn lại đầy khoái cảm thị giác. Nếu bạn đang tìm một bộ phim để thưởng thức vào dịp lễ nhưng lại chán mấy phim gia đình rập khuôn, hãy để kẻ sát nhân hành hương của Roth phục vụ bạn một bữa tiệc máu kinh hoàng và cực kỳ đáng nhớ.
Phim kinh dị thường bị chê là xây dựng kịch bản xoay quanh những quyết định “ngớ ngẩn” của nhân vật chính và “Barbarian”, tác phẩm đầu tay của đạo diễn Zach Cregger, thoạt nhìn cũng không ngoại lệ. Nhưng điều khiến bộ phim này trở nên đặc biệt và cuốn hút chính là cách nó theo sát nhân vật nữ chính Tess (Georgina Campbell) trong nỗ lực liên tục tránh xa nguy hiểm dù cuối cùng vẫn rơi vào đó.
Tess là kiểu người có lý trí, nên khi đến Airbnb và phát hiện nó bị đặt trùng với một người lạ mặt (Bill Skarsgård), cô định tìm khách sạn khác và khi không còn lựa chọn nào khác, cô khóa cửa cẩn thận; và khi phát hiện đường hầm kỳ lạ dưới tầng hầm, cô lưỡng lự rõ ràng. Nhưng rồi cô vẫn bước vào vừa đi vừa lẩm bẩm với chính mình rằng “điều này thật tệ.”
Chính sự kết hợp giữa tính tự nhận thức và nỗi sợ thật sự đã khiến “Barbarian” trở thành một cú twist đáng giá trong dòng phim kinh dị. Nó chọc cười bằng sự thông minh nhưng vẫn đủ rùng rợn và bất ngờ để khiến bạn phải nín thở theo dõi. Một “hộp xếp hình” rùng rợn được cài cắm khéo léo và cũng là minh chứng rằng phim kinh dị vẫn còn đất sáng tạo, khi người kể chuyện biết cách trêu chọc cả khán giả lẫn chính thể loại của mình.
Trong số những câu chuyện ma quái được tuyển chọn và giới thiệu bởi Guillermo del Toro, “The Autopsy” là một trong những viên ngọc u ám và tỉ mỉ nhất – một màn mổ xẻ không chỉ của xác thịt mà còn của sự tồn tại, của nhận thức con người đối diện với vũ trụ vô tri vô cảm.
Dựa trên truyện ngắn của Michael Shea và được đạo diễn bởi David Prior (“The Empty Man”), tập phim theo chân bác sĩ pháp y Carl Winters (F. Murray Abraham), người được mời đến thị trấn nhỏ sau một vụ nổ mỏ bí ẩn. Ban đầu, mọi thứ dường như đi theo nhịp điệu lặng lẽ quen thuộc của một cuộc khám nghiệm tử thi, nhưng dần dần, khán giả (và cả bác sĩ Winters) nhận ra rằng có điều gì đó sai lệch, không hoàn toàn “sai” một cách rõ ràng, mà như thể thế giới này đã bị lật ngược một góc nhỏ, và cái lệch ấy đủ để nuốt chửng lý trí.
Chính trong sự tối giản mà “The Autopsy” trở nên mạnh mẽ. Âm thành nhầy nhụa của nội tạng bị tháo rời, ánh đèn lạnh lẽo trên kim loại mổ xẻ và một chiếc máy ghi âm, như đại diện cho sự kiểm soát mong manh cuối cùng của con người, mỗi chi tiết nhỏ đều được dùng như vũ khí. Abraham, với gương mặt từng trải và ánh mắt sắc lạnh, thể hiện một nhân vật vừa logic đến tàn nhẫn, vừa nhân bản đến đau lòng, đặc biệt trong trận chiến cuối cùng không phải bằng cơ bắp, mà bằng trí tuệ và lòng quả cảm.
Điều khiến “The Autopsy” trở nên đặc biệt là cảm giác bất an rất riêng: cái ghê rợn không đến từ máu me, mà từ sự nhận thức rằng thứ đang xâm nhập cơ thể người có thể sẽ không bao giờ rời đi. Như thể ta đang nhìn vào một bản thể người mà thấy một thứ khác: xa lạ, lạnh lùng và… đang học cách trở thành ta.
“The Autopsy” đặt ra câu hỏi rằng: Nếu thân xác chỉ là một cỗ máy, thì điều gì làm nên con người? Và đến khi trí óc cũng bị xâm nhập, liệu còn thứ gì để giữ lại? Một tập phim xuất sắc không chỉ vì cái cách nó khiến da thịt gai lên, mà vì nó khiến ta suy nghĩ rất lâu sau khi đoạn ghi âm cuối cùng tắt lịm.
Chuyển thể từ tác phẩm đầu tay năm 1936 của nhà văn Henry Kuttner, tập thứ hai trong tuyển tập “Cabinet of Curiosities” lại kể về một người đàn ông khác đang ngập trong nợ nần. Là một người lo việc hậu sự nhưng đã từ lâu không còn giữ nổi lương tâm, hắn quen với việc trộm cắp của cải từ những thi thể còn chưa yên nghỉ. Thế nhưng, món lợi cuối cùng ấy giờ đây bị đe dọa bởi một bầy chuột – những sinh vật hắn tin rằng đang lấy cắp những gì hắn vừa đánh cắp.
Phim ngắn của đạo diễn Vincenzo Natali gửi gắm một thông điệp chẳng mấy mới mẻ: “Đừng dại mà đụng vào người chết.” Thay vì cố đào sâu ý nghĩa trong lời cảnh tỉnh tưởng chừng đã lỗi thời (Thời nay còn ai đào mộ? Còn ai chôn theo trang sức?), niềm vui mà “Graveyard Rats” mang lại nằm chính ở sự buông thả đầy khoái trá trong nỗi kinh hoàng ngớ ngẩn.
Từ những phân cảnh kinh dị đến sởn da gà (chuột-trong-miệng) cho đến không gian ngầm dưới lòng đất được hé lộ một cách choáng ngợp, bộ phim đẩy ý tưởng đơn giản của tựa đề lên đến cực hạn – một cơn ác mộng hài hước, rùng rợn, và gần như hoàn hảo trong khuôn khổ một tập phim độc lập.
cùngPhần lớn các tập trong “Cabinet of Curiosities” đều xoay quanh những nhân vật có những ý tưởng… chết người. Nhưng điều khiến “The Viewing” trở nên đặc biệt hiệu quả là ở chỗ: Trong suốt một phần lớn thời lượng phim, những vị khách mời đến một buổi triển lãm riêng tư tại biệt thự của một tỉ phú lập dị vẫn cứ tin rằng họ sẽ rời khỏi nơi ấy với một câu chuyện hay ho, chứ chẳng có gì đáng lo thật sự.
Đạo diễn Panos Cosmatos và biên kịch Stewart-Ahn tạo nên một nhóm nhân vật gồm các nghệ sĩ và nhà khoa học, được mời tới tham dự một đêm “có một không hai”, với rượu hiếm, cocaine và những thú vui… vượt khỏi khuôn khổ. Nhưng rồi, như mọi căn phòng một khi đã ngập trong ánh sáng đỏ máu, mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi địa ngục thật sự bắt đầu.
“The Viewing” chơi đùa với cảm giác bất an một cách có chủ đích, biết rõ khi nào cần khuấy động và khi nào phải nén lại. Không chỉ là hậu quả đẫm máu, không chỉ là cách Peter Weller nhả ra câu nói “shit your mind” một cách lạnh lùng, cũng chẳng chỉ là thứ gì đã thoát ra từ căn Phòng Obelisk (hay cú cắt cảnh đến Michael McDonald vĩ đại nhất lịch sử). Giống như mọi câu chuyện kinh dị hay, điều khiến “The Viewing” đáng nhớ là cảm giác rằng thế giới – trong cái phiên bản hào nhoáng của tháng 9 năm 1979 này – sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.
Vampire trên máy bay nghe có vẻ như một phim giải trí thuần túy. Nhưng dưới bàn tay đạo diễn người Đức Peter Thorwarth, “Blood Red Sky” lại trở thành một bản trộn lạ kỳ giữa phim sinh tồn, tâm lý và kinh dị siêu nhiên, tạo nên trải nghiệm hồi hộp và cảm xúc hơn nhiều so với kỳ vọng ban đầu.
Câu chuyện bắt đầu như một phim hành động căng thẳng, khi một nhóm khủng bố cướp máy bay xuyên Đại Tây Dương, không ngờ rằng trong số hành khách lại có một người mẹ đơn thân đang giấu đi một bí mật rùng rợn – cô là ma cà rồng. Và khi con trai lâm nguy, bản năng làm mẹ trỗi dậy theo cách… rất không “người”.
Điều khiến “Blood Red Sky” khác biệt là nó không cường điệu hoá sự kỳ quái của câu chuyện, mà ngược lại, khắc họa nỗi đau, sự giằng xé nội tâm và bản năng bảo vệ của một người mẹ quái vật. Bên dưới lớp vỏ máu me và hành động, là một câu chuyện rất con người: đau đớn, tàn nhẫn nhưng cũng đầy hy sinh.
Phim không quá máu me như tiêu đề gợi ý, nhưng lại sở hữu đủ cao trào, bất ngờ và chiều sâu để khiến khán giả dán mắt vào màn hình, dù là để run sợ hay để đồng cảm. Một cú twist lạ mà đáng giá trong dòng phim kinh dị gốc của Netflix.
Leigh Janiak đã tạo nên một bộ ba phim kinh dị đẫm máu, táo bạo và đầy tinh thần nổi loạn với “Fear Street” – loạt phim được chuyển thể từ loạt sách dành cho thanh thiếu niên của R.L. Stine nhưng lại hướng đến đối tượng trưởng thành hơn, với nhịp điệu dồn dập, máu me và chủ đề gai góc về áp bức, quyền lực và sự lặp lại của bạo lực.
Bằng cách chia bộ phim thành ba phần: 1994, 1978 và 1666, Janiak không chỉ tôn vinh ba giai đoạn vàng son của dòng phim kinh dị (slasher thời hiện đại, trại hè đẫm máu kiểu “Friday the 13th”, và dân gian ma mị kiểu “The Witch”) mà còn khéo léo lồng ghép chúng vào một cốt truyện xuyên thời gian về lời nguyền đè nặng lên thị trấn Shadyside – nơi nghèo khổ, đầy bi kịch và luôn bị gán cho danh xưng “thị trấn của kẻ sát nhân.”
Giữa bối cảnh máu đổ và những màn hù dọa đặc sản của thể loại slasher, bộ ba phim vẫn không quên đào sâu chủ đề nữ quyền, đồng tính luyến ái và sự phân tầng giai cấp. Những nhân vật chính không phải các cheerleader hay nam sinh mẫu mực, mà là những kẻ bị ruồng bỏ, khác biệt và bị đẩy vào bóng tối, đứng lên vạch trần sự thật, phá bỏ lời nguyền và định nghĩa lại quyền lực.
“Fear Street” không chỉ là một cuộc chơi hoài niệm với các biểu tượng văn hóa đại chúng thập niên 90, 70 và thế kỷ 17, mà còn là minh chứng cho cách kể chuyện thông minh, mang tinh thần truyền hình nhưng quy mô điện ảnh, đẩy ranh giới giữa hai loại hình này vào vùng mờ hiện đại. Với nhịp phim nhanh, âm nhạc chất lừ và một thông điệp mang tính thời đại, loạt phim này là món quà cho cả người yêu kinh dị và những ai đang tìm kiếm một tiếng nói nổi loạn giữa đêm đen.
Là một trong những tác phẩm đầu tay xuất sắc nhất năm 2020, “His House” của đạo diễn Remi Weekes không đơn thuần là một bộ phim kinh dị, đó là một bản giao hưởng rùng rợn và đầy nhân tính về trải nghiệm nhập cư, được thắp sáng bằng lối kể chuyện sắc sảo và đầy cảm thông.
Bộ phim theo chân một cặp vợ chồng người Sudan Nam, vừa thoát khỏi chiến tranh và cái chết, đến Anh để bắt đầu lại từ đầu. Thay vì được chào đón, họ bị nhốt trong một ngôi nhà tồi tàn ở vùng ngoại ô, nơi những tiếng động kỳ lạ và những hình bóng ma quái bắt đầu xuất hiện, không chỉ từ tường vách, mà từ chính ký ức và nỗi đau chưa thể gọi tên.
Thay vì khai thác nỗi sợ một cách rẻ tiền, “His House” biến hành trình hoà nhập đầy khó khăn, mặc cảm và ám ảnh tội lỗi thành cốt lõi của nỗi kinh hoàng. Bóng ma trong phim không chỉ là những linh hồn, mà còn là những lựa chọn trong quá khứ, là bản sắc bị xé rách, là ký ức không thể chôn giấu.
Với hình ảnh u ám, nhịp kể tinh tế và diễn xuất đầy chiều sâu từ Sope Dirisu và Wunmi Mosaku, “His House” là một lát cắt điện ảnh hiếm hoi nơi kinh dị trở thành ẩn dụ mạnh mẽ cho bi kịch của con người hiện đại – một tiếng gõ cửa giữa đêm khuya không chỉ đến từ bên ngoài, mà từ bên trong tâm trí.
Sau khi gây tiếng vang với hình tượng “cô nàng cầu toàn kiểu A” Marnie trong “Girls”, Allison Williams bất ngờ lấn sân thành công sang thể loại kinh dị. Từ “Get Out” đến “M3GAN”, cô dần định hình danh xưng “nữ hoàng của những tiếng hét” (scream queen) kiểu mới: sang trọng, lạnh lùng và đầy bất ổn nội tại. Giữa hai cú hit đó, Williams đã để lại dấu ấn khó quên với “The Perfection” – một trong những bộ phim kinh dị kỳ dị và khó đoán nhất mà Netflix từng phát hành.
Được đạo diễn bởi Richard Shepard, “The Perfection” theo chân Charlotte (Williams), một cựu thần đồng cello trở lại sau biến cố cá nhân để tái ngộ người thầy cũ Anton (Steven Weber) và gặp gỡ Lizzie (Logan Browning), học trò xuất sắc mới của ông. Từ một mối quan hệ lãng mạn mang hơi hướng ngưỡng mộ nghệ thuật, mọi thứ nhanh chóng trượt dài vào một câu chuyện đầy rối loạn, ám ảnh và lật mặt ngoạn mục.
Bộ phim khéo léo sử dụng hình tượng “hoàn hảo” của Williams, cả trên màn ảnh lẫn trong tâm lý khán giả, như một lớp ngụy trang, che giấu những bí mật kinh khủng mà nhân vật Charlotte mang theo. “The Perfection” không ngại lao vào những phân cảnh máu me, biến dạng cả tâm trí lẫn thể xác, đồng thời liên tục bẻ lái cốt truyện theo những hướng không thể đoán trước.
Đây là một tác phẩm nhiễm màu đen tối của thế giới nghệ thuật, nơi sự cầu toàn không còn mang vẻ đẹp lấp lánh mà trở thành cái cớ cho sự kiểm soát, lạm dụng và trả thù. Nếu bạn nghĩ mình đã “xem đủ” các phim kinh dị để không còn bất ngờ, “The Perfection” sẽ là cú chơi khăm hoàn hảo khiến bạn phải nghĩ lại.
Trong hàng loạt phim kinh dị rừng rú, “The Ritual” của đạo diễn David Bruckner nổi bật lên như một bản hợp xướng rùng rợn về nỗi ân hận, sự nam tính đổ vỡ và cảm giác lạc lối theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Không ngạc nhiên khi hai bậc thầy kinh dị đương đại là Guillermo del Toro và Mike Flanagan đều lên tiếng khen ngợi, gọi bộ phim là “đáng sợ” và “căng thẳng đến từng khung hình.”
Câu chuyện bắt đầu bằng một bi kịch: bốn người bạn thân (Rafe Spall, Arsher Ali, Robert James-Collier và Sam Troughton) tổ chức một chuyến đi bộ xuyên rừng ở Thụy Điển để tưởng nhớ người bạn vừa mất. Nhưng những tán cây u tối của khu rừng Sarek không chỉ che giấu sinh vật quái dị cổ đại, mà còn bộc lộ những rạn nứt trong tình bạn và ám ảnh cá nhân của từng người. Mỗi bước đi lạc không chỉ đẩy họ xa khỏi đường mòn, mà còn kéo họ gần hơn với chính nỗi sợ sâu kín nhất bên trong.
“The Ritual” gây ấn tượng bởi cách kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố kinh dị siêu nhiên Bắc Âu và tâm lý con người. Dưới bàn tay của Bruckner, nỗi sợ không đến từ những cú hù doạ đơn giản, mà đến từ cảm giác mất phương hướng: trong rừng, trong ký ức và trong chính bản thân.
Với bầu không khí u ám, hình ảnh ma mị, và một thiết kế sinh vật đầy ám ảnh, “The Ritual” là một chuyến đi không lối thoát nơi điều đáng sợ nhất không nằm ở quái vật ngoài kia, mà ở những điều mà chúng ta chọn quên đi.
Xem tiếp phần 2 tại ĐÂY.
MEN’S FOLIO, tạp chí quốc tế về thời trang và phong cách sống dành cho Quý Ông sành điệu, có bề dày hơn 25 năm kể từ ngày thành lập đầu tiên vào năm 1997 tại Singapore. Men’s Folio mang sứ mệnh quảng bá tài năng châu Á, cũng như xu hướng thời trang nổi bật nhất qua các mùa. Hiện ấn phẩm đã có mặt tại đa quốc gia, hoạt động mạnh mẽ ở các nước Đông Nam Á, và chính thức có mặt tại Việt Nam vào tháng 11/2020. Ấn phẩm Men’s Folio Vietnam hội tụ những bài viết tinh hoa, hình ảnh bắt mắt, giới thiệu những nhân vật danh tiếng của ngành công nghiệp thời trang và giải trí Việt Nam. Cùng cái nhìn tổng quan về xu hướng, thời trang và phong cách sống nổi bật nhất dành cho phái mạnh theo từng mùa/năm.
Copyright © 2024 Luxuo Media Vietnam. All Rights Reserved. Website Developed by Tony Toàn