“The Conjuring: Last Rites” – Khi nỗi kinh hoàng nhường chỗ cho tình thân gia đình

  • by Huyền My Trương
  • September 19, 2025

Phần cuối cùng của thương hiệu trừ tà đình đám “The Conjuring” khai thác vừa đủ yếu tố cảm xúc, song hụt hơi trong các pha hù dọa.

“The Conjuring: Last Rites” đưa khán giả quay lại với vợ chồng Ed (Patrick Wilson) và Lorraine Warren (Vera Farmiga) trong vụ án nhà Smurl, nơi một chiếc gương cổ từng gắn liền với biến cố quá khứ nay tái xuất và gieo rắc nỗi ám ảnh mới. Ed dù đã kiệt quệ vì căn bệnh tim vẫn cùng Lorraine trở lại cuộc chiến, lần này có thêm sự tham gia của con gái Judy – người thừa hưởng khả năng tâm linh đặc biệt. Nhưng kẻ thù mà họ đối mặt không chỉ là một thế lực siêu nhiên, mà còn là ký ức đau thương chưa từng khép lại.

Hồi kết ấm áp nhưng chưa đủ lực

Ngay từ đầu, phim tái hiện chuỗi hình ảnh vốn đã quen thuộc với thương hiệu: Căn nhà cũ, những dấu hiệu ma quái và sự xuất hiện của cặp đôi Warren để giải cứu. Đồng thời, sự chỉn chu trong khâu sản xuất vẫn còn đó; thể hiện qua ánh sáng u ám, âm thanh ma mị, những cú jump-scare được sắp đặt đúng nhịp. Khán giả dễ dàng chìm lại vào thế giới The Conjuring mà họ đã gắn bó hơn một thập kỷ.

Điểm đáng khen nằm ở cách phim chọn khắc họa chiều sâu nhân vật. Thay vì chỉ tập trung vào các màn trừ tà căng thẳng, phần này dành không ít thời lượng để khai thác đời sống riêng của Ed và Lorraine. Những khoảnh khắc yếu đuối, lo sợ hay mệt mỏi của họ trở thành lời tri ân dành cho fan, gợi nhắc rằng nhân vật cũng chỉ là những con người bình thường chống chọi với bóng tối.

Sự xuất hiện của Judy, cô con gái giờ đã trưởng thành, tạo thêm một lớp cảm xúc. Judy không còn là nhân chứng bất lực mà trực tiếp tham gia hành trình cùng cha mẹ, mở ra gợi ý về một thế hệ kế thừa. Nhờ đó, bộ phim dù mang tính chia tay nhưng vẫn gợi ra một tương lai rộng mở cho thương hiệu, dù có thể không còn gắn với cặp đôi Warren.

Tuy nhiên, “ấm áp” không đồng nghĩa với “mạnh mẽ”. Những chi tiết cảm xúc giúp khán giả đồng hành cùng nhân vật, nhưng lại chưa đủ để nâng tầm phần phim thành một hồi kết hoành tráng. Thay vì cao trào nghẹt thở, tác phẩm lại chọn lối kể nhẹ nhàng, khiến dấu ấn để lại chỉ dừng ở mức trọn vẹn chứ chưa thật sự ám ảnh.

Cụ thể, cách dàn dựng các màn dọa ma trong phim bị cũ kỹ: Ánh đèn chập chờn, tiếng động bất thường rồi một bóng đen lao ra. Khán giả lâu năm dễ dàng đoán nhịp, khiến những cú hù vốn từng làm nên tên tuổi thương hiệu nay chỉ còn là trò quen thuộc. Sự ám ảnh, vốn là linh hồn của The Conjuring, không còn để lại nhiều dư vị cho người xem sau khi bước ra khỏi rạp.

Kịch bản cũng sa đà vào việc gắn kết các mảnh ghép của “vũ trụ Conjuring”. Những chi tiết gợi nhắc Annabelle hay The Nun được thêm thắt để chiều fan, nhưng vô tình làm mạch truyện chính trở nên loãng. Một câu chuyện vốn dĩ có thể cô đọng và mạnh mẽ lại bị kéo dãn bởi những easter egg không cần thiết.

Phản diện của phim cũng chưa đủ sức nặng. Dù chiếc gương và thế lực ẩn sau nó được giới thiệu như kẻ thù xưa cũ, sự xuất hiện vẫn thiếu chiều sâu và mục tiêu rõ ràng. Thay vì trở thành đối trọng đáng nhớ với gia đình Warren, phản diện này chỉ đóng vai trò “công cụ hù dọa”, khiến cao trào kịch tính chưa đạt tới độ bùng nổ.

Ngay cả bi kịch của gia đình Smurl – những nạn nhân trực tiếp- cũng chưa được khai thác đủ. Các nhân vật này hiện diện mờ nhạt, thiếu bối cảnh tâm lý, khiến khán giả khó cảm thông với nỗi đau mà họ trải qua. Nếu có sự đầu tư sâu hơn cho tuyến nhân vật này, bộ phim có thể đã mang nhiều tầng cảm xúc hơn.

Diễn xuất bù trừ nội dung

Dù còn nhiều hạn chế, sức hút của “The Conjuring: Last Rites” vẫn nằm ở màn trình diễn ăn ý của Vera Farmiga và Patrick Wilson. Cả hai một lần nữa chứng minh họ là linh hồn của loạt phim. 

Farmiga vẫn giữ nguyên được nét mong manh nhưng kiên cường trong vai Lorraine – người phụ nữ vừa gánh chịu gánh nặng tâm linh vừa khao khát bảo vệ gia đình. Những phân đoạn cô đối mặt trực diện với tà linh vẫn toát lên một sức nặng nội tâm khiến người xem rùng mình.

Patrick Wilson tiếp tục thể hiện chất trầm tĩnh, giàu cảm xúc của Ed Warren. Dù nhân vật ít có đất để khai thác mới mẻ, Wilson vẫn giữ được chiều sâu tâm lý, đặc biệt ở những phân đoạn Ed đối diện với giới hạn thể chất lẫn tinh thần. Sự ăn ý của cặp đôi giúp mạch cảm xúc không bị rơi vào sự đơn điệu.

Ngoài ra, Mia Tomlinson cũng để lại dấu ấn khi vào vai Judy lúc trưởng thành. Cô mang đến năng lượng mới, không chỉ trong diễn xuất mà còn ở cách nhân vật đại diện cho thế hệ tiếp nối. Đây là điểm sáng quan trọng, giúp phần phim không chỉ là lời chia tay mà còn có dư âm hy vọng.

Nhờ diễn xuất vững vàng, phim vẫn duy trì được một tầng cảm xúc cần thiết, giúp người xem không rời rạp trong trạng thái hụt hẫng hoàn toàn. Điều đáng tiếc là dàn phụ gần như mờ nhạt. Các nhân vật mới không để lại ấn tượng mạnh, khiến mọi ánh nhìn lại tập trung về cặp đôi chính.

“The Conjuring: Last Rites” là một lời tạm biệt đủ chỉn chu cho hành trình của vợ chồng Warren, nhưng chưa thể xem là hồi kết hoành tráng mà người hâm mộ kỳ vọng. Phim giữ được cảm xúc gia đình và diễn xuất chắc tay, song lại thiếu sự sáng tạo trong kịch bản và nỗi sợ. Nếu hai phần đầu từng đặt chuẩn mực mới cho dòng phim trừ tà, thì phần cuối chỉ dừng lại ở mức khép lại một chặng đường, thay vì bùng nổ để đi vào lịch sử kinh dị hiện đại.

Bài: Phúc Logic

library