Steven Yeun là diễn viên gốc Á thành công tại Hollywood khi được đề cử “Nam chính xuất sắc nhất” tại Oscar 2021. Anh cho thấy nội lực phi thường qua vai diễn mới trong “Nope”. Được dịp trao đổi cùng Steven trong buổi họp báo toàn cầu, tôi thêm hiểu hơn về cách một diễn viên “ngấm” vai diễn của họ.
Tôi đoán một chút nhé, Jordan Peele là một trong số lý do khiến anh nhận lời tham gia “Nope”?
Điều đó rất hiển nhiên, trở thành đồng sự với Jordan làm tôi vui sướng vô cùng (cười). Tôi ngưỡng mộ anh ấy ở khía cạnh là một đạo diễn lẫn một con người bình thường. Anh ấy gửi gắm vai diễn này cho tôi, và tôi nhận lấy không chút do dự. Ricky “Jupe” Park gần như được đo ni đóng giày cho tôi từng li một. Anh ấy bàn với tôi cách nào để thăng hoa cùng vai diễn, Jordan không chỉ mở lòng đào sâu với tôi từng viên gạch để xây nên nhân vật, mà còn dành cho tôi sự tin tưởng tuyệt đối.
Anh từng làm việc với các đạo diễn lớn như Bong Joon Ho, Ruth Du và lần này là Jordan Peele. Ở họ có điểm tương đồng nào truyền cảm hứng cho anh nhiều nhất?
Khi làm việc với một đạo diễn, điều mà tôi mong đợi nhất là một người có khả năng lãnh đạo – người tôi có thể đi tới tận cùng với họ để cho ra điều gì đó, để trả lời một số câu hỏi, để giữ sự tự tin, có khả năng truyền đạt cho tôi biết họ đang nhắm đến điều gì dù không hẳn hiểu tôi đang làm gì. Tôi nghĩ điều tạo nên một nhà lãnh đạo tuyệt vời là khả năng kiểm soát nhưng vẫn chừa khoảng trống cho những điều tự nhiên xảy ra. Hầu hết các đạo diễn tôi từng làm việc đều sở hữu phẩm chất đó. Jordan cũng vậy, anh ấy có nhận thức sâu sắc và khả năng kiểm soát sự hỗn loạn rất tốt, đồng thời để lại nhiều khoảng trống để diễn viên bộc lộ bản thân. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một đạo diễn thực sự giỏi.
Điều gì “bắt” được sự chú ý của anh trong lần đầu đọc kịch bản?
Tôi bị hút hồn bởi sự nhẹ nhàng của cánh cửa dẫn dắt vào từng lớp trong câu chuyện. Cách câu chuyện gợi mở, lời thoại của nhân vật… làm tôi ngỡ như mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình; và càng đào sâu hơn, kịch bản càng trở nên sống động. Cách anh ấy chạm vào một điểm, dùng chi tiết để mở từng lớp ẩn ý sâu xa rất độc đáo. Khi bạn trò chuyện với Jordan, bạn sẽ nhận ra anh ấy đang cố gắng chạm vào một thứ, mà thậm chí không nhiều người nghĩ rằng anh ấy sẽ tiếp cận được những thứ như thế.
Sự phức tạp của nhân vật được diễn giải như thế nào trong thế giới của anh ta?
Tôi nghĩ cuộc đời của Jupe làm cho mỗi người nhận ra rằng, ta luôn có những sự kỳ vọng và định hướng dành cho trẻ nhỏ. Sự kiện tồi tệ xảy ra với Jupe khiến thằng bé bị sang chấn tâm lý đến mức sống dựa vào những ảo tưởng do mình thêu dệt, tệ hơn là kinh doanh trên chính nỗi đau của mình. Jupe cho rằng mình may mắn khi giữ được mạng trên trường quay, và do vậy chẳng mảy may bỏ chạy khi hiểm họa ập đến. Trong lòng anh ta có nhiều lớp tâm lý đan xen, với câu hỏi thường trực rằng mọi thứ mình đang làm rốt cuộc có ý nghĩa gì? Khi nhân vật thắc mắc về chính họ cũng là lúc ta hiểu hơn về họ để chạm vào tâm hồn họ.
Anh có nghĩ Jupe đã thành công trong việc tái hiện thế giới này?
Đôi khi tôi nghĩ, sẽ dễ hơn nếu thừa nhận mọi đau khổ là sự thật. Jupe đã xây dựng nên thế giới nhiều màu sắc, tạo nên cả một hệ sinh thái lý tưởng, ăn nên làm ra. Anh ấy làm tôi nghĩ nhiều về cách thế giới này vận hành. Thế giới có một phần là bạn ở trong đó, ý tưởng và niềm tin của bạn về bản thân sẽ làm nên dáng hình của thế giới. Hoặc thế giới này đơn giản là hình ảnh phản chiếu từ cách bạn sống. Liệu rằng, thế giới có phải là ác mộng do chính chúng ta tạo ra hay không? Tôi cũng không chắc nữa.
Dường như ở anh có một sự gắn kết tuyệt đối với nhân vật của mình?
Jupe không xuất hiện quá nhiều nhưng sự xuất hiện của anh ấy luôn khiến người ta hết sức hồi hộp và với riêng tôi, Jupe làm tôi sợ nếu bản thân đạt đến một điểm thăng hoa nào đó với anh, tôi và nhân vật sẽ không thể tách khỏi nhau nữa. Có một trạng thái mâu thuẫn xong cũng rất “cực khoái”, đó là bạn sẽ yêu mến nhân vật của mình đến mức ngu ngốc, nhưng đồng thời bạn thấy thật tuyệt, vì bạn biết như vậy là đúng.
Anh quá dạn dày với những cảnh quay ngoài trời. Lần này cũng thuận buồm xuôi gió chứ?
Thời tiết khá nóng khi quay “Nope”, do vậy anh em có vài bộ vest tự làm mát. Đó là một ý tưởng hay khủng khiếp, làm mát những bộ tuxedo đó đâu có dễ. Jupe thực sự là một thế giới đa vũ trụ, nghe có vẻ văn hoa, nhưng bạn sẽ cảm thấy mình trở nên vĩ đại hơn khi sống trong thế giới của anh ấy. Tôi đã bị kiệt sức vì thiếu nước, tôi phải uống rất nhiều rượu (cười).
Thần chú để không bỏ mạng là “Đừng nhìn lên!”. Dường như có quá nhiều ẩn ý với hình ảnh đôi mắt và sự kết nối thì phải?
Ai cũng có một đôi mắt, đấy là cách mà chúng ta kết nối với thế giới; và trong chúng ta, ai cũng đặt kỳ vọng cho đôi mắt của mình. Hơn thế, thậm chí ta còn đòi hỏi và phán xét với thứ mình nhìn thấy. Tôi không chắc liệu chúng ta có đạt đến được điều mình kỳ vọng không, hay chỉ dùng “đôi mắt” vì khao khát được kết nối. Nhưng cũng chính khao khát đó khiến ta bị ngăn cách và lùi vào cô độc. Và bộ phim đã bắt đầu như thế. Rất lạ, thật vậy.