“GỬI 2020,” Như lẽ thường, trong một lá thư, người ta sẽ bắt đầu bằng “thân”, “mến”, … Nhưng với 2020, có lẽ khó lòng để có một lời chào đầu tình cảm. Bởi mớ cảm xúc hỗn độn, đến độ chỉ riêng việc viết lá thư này đã lấy mất của tôi hơn một tháng trời.
2020 là một năm kỳ lạ…
Lần đầu tiên trong đời, chúng ta bị đặt vào một tình cảnh vạn vật chao đảo ở diện rộng và mạnh mẽ đến vậy. Trong thế giới nhỏ bé của riêng, tôi đã chứng kiến nhiều điều đổi thay, nhiều đến mức ngậm ngùi. Tôi tặc lưỡi tiếc nuối khi thấy ông chủ quán bar quen thuộc lên mạng rao bán những chai whisky trong bộ sưu tập mà gã vốn tự hào. Tôi cười trừ khi nghe tin người bạn giám đốc của một công ty thông báo giải thể. Anh bạn guitarist cắt bỏ mái tóc nghệ sĩ, ngày ngày chặt gà nấu ăn, bán hàng trên mạng cùng vợ nuôi con. Câu chuyện đó xảy ra mỗi ngày, và không chỉ dừng lại ở từng này ví dụ.
Nhưng việc 2020 tồi tệ thế nào, cũng không đồng nghĩa với thái độ chấp nhận của chúng ta. Đời ai cũng có ngã rẽ, và năm 2020 tình cờ là cột mốc chung cho hơn 7.8 tỉ người. Hơi tắc đường một chút, nhưng sẽ qua, ai đủ mạnh mẽ sẽ lại bước tiếp.
Ngay trong những ngày này, nhiều điều thú vị vẫn diễn ra trước mắt.
Ngày thường, bận rộn với guồng quay và quán tính, tôi không hề nhận ra mình có thể làm được nhiều việc đến vậy, và nhiều cơ hội mở ra trước mắt đến thế. Một nhà hàng mới chuẩn bị khai trương trên nền quán cà phê cũ đã đóng cửa vì đại dịch. Vài tờ báo đặt chân đến Việt Nam. Người bạn nguyên giám đốc công ty bắt đầu xây dựng một doanh nghiệp mới, với mô hình phù hợp và bền vững hơn.
Chốn rạp phim vắng bóng phim bom tấn, xuất hiện hàng loạt các dự án phim Việt Nam. Thậm chí có những bộ phim ở quy mô rất nhỏ như “Đoạn trường vinh hoa” hay “Màu cỏ úa”. Không còn concert, các nghệ sĩ trẻ có thời gian cho ra sản phẩm chỉn chu hơn bao giờ hết.
Chào thân ái, và không hẹn ngày tái ngộ!
Theo một cách nào đó, những ngày này cho ta cơ hội nhìn lại mình. Để điều chỉnh và khám phá, để học hỏi và thay đổi, để kết nối và yêu thương. Chúng ta sẽ đi đâu? Tháng 12 năm 2020, vẫn chẳng ai nói trước được điều gì. Nhưng khi nhìn lại những nỗ lực ta đã bước qua, tôi tin rằng đám tắc đường của nhân loại rồi sẽ chóng vơi.
Chào thân ái 2020, và xin hẹn không bao giờ gặp lại.
Bài: Quân Trần