Mang vẻ đẹp trái ngược vừa mạnh mẽ lại có chút dịu dàng đầy thu hút, Huân Lei là một cái tên triển vọng của làng mẫu Việt.
Huân Lei (Lê Nguyễn Huân) sở hữu ngoại hình đặc trưng của một androgynous model (những người mẫu nam hoặc nữ mang trên mình những nét đẹp trái với giới tính). Dù Huân chỉ chọn biệt danh “Lei” vì nghe nó có vẻ thật đặc biệt, nhưng thực chất “Lei” trong nhiều ngôn ngữ đều đại diện cho những thứ thật rực rỡ, tựa như bản thân cậu vậy. Lần đầu gặp Lei, tôi đã phải thốt lên: “Bạn thật đẹp”. Từ “đẹp” dùng cho một cậu trai thì có hơi kỳ lạ với nhiều người, nhưng nó lại phù hợp với Lei một cách hoàn hảo. Ẩn trong nét rắn rỏi, mạnh mẽ của một chàng trai Á Đông chính là sự mềm mại, giúp Lei có thể tôn lên cả những thiết kế nữ giới. Việc sở hữu nét đẹp của giới tính đối lập giúp các bức ảnh của Lei luôn mang lại một sức hút mạnh mẽ.
Đây là cuộc phỏng vấn chính thức đầu tiên của Huân Lei. Cậu mang đến cảm giác như một viên kim cương thô (Diamond in the rough) đang tỏa sáng hơn từng ngày. Dù đã bước chân vào nghề hai năm, nhưng Lei vẫn không dám nhận bản thân là một người mẫu vì thấy mình vẫn chưa đủ chín. Nghề mẫu đến với cậu bạn như một sự tình cờ vào năm hai đại học, khi Lei được bạn nhờ làm mẫu cho một dự án.
Một ngày đẹp trời, chủ thương hiệu Blanke nhắn tin mời Lei chụp cho bộ sưu tập mới. Đó là công việc người mẫu đầu tiên mà cậu nhận được thù lao. “Tôi đã bước vào set chụp đầu tiên của đời mình với suy nghĩ rằng đâu phải tự nhiên mà người ta chọn mình”, Lei hồi tưởng. Trong suốt buổi chụp, Lei liên tục lặp lại điều đó trong đầu để tự trấn an bản thân, bởi cậu không muốn nghe những câu như “Bình tĩnh đi em, đừng run nữa”. Những bức ảnh đầu tiên của cậu có chút khớp, nhưng càng về sau, Lei lại càng cảm thấy tự nhiên, như thể đây đã luôn là một bản năng của cậu. Sở thích nhảy hóa ra cũng trở nên thật có ích: “Nhảy làm khớp của mình hợp lý hơn, để khi mà tạo dáng, mình biết tư thế nào sẽ nhìn tự nhiên nhất”. Cảm tưởng như vũ trụ đã sắp đặt sẵn mọi thứ, chỉ cần chờ đúng lúc để nó xảy ra.
Lei từng tưởng làm người mẫu thật sướng. Mình chỉ cần tới đó, được chụp hình xong đi về, không làm gì hết. Khi vào nghề rồi, Lei mới ngộ ra rằng:
“Thực tế, mình cũng phải có sự đầu tư, sáng tạo trong công việc thì mới phát triển được. Chứ không phải là chỉ trưng cái mặt lên khung hình là đủ”.
Tiếng lành đồn xa, lời mời chụp ảnh đến với Lei ngày càng nhiều. Từ công việc đầu tiên, Lei được giới thiệu cho Giám đốc nghệ thuật Vic Lee và tham gia vào chiến dịch của thương hiệu mỹ phẩm Adict, tôn vinh sự đa dạng của vẻ đẹp không phân tính. Lần đáng nhớ nhất là khi Lei tham gia vào bộ hình của nhiếp ảnh gia Huynh Trần được chụp bằng máy phim. Cậu kể: “Bạn biết đấy, mỗi tấm phim đều tốn tiền, nên áp lực hơn chụp máy thường gấp trăm lần”. Lei không được di chuyển nhanh và mỗi lần tạo dáng là phải ra hình đẹp.
Androgyny từ lâu đã không còn là không chỉ là một xu hướng. Nói đúng hơn, đó là một sự thay đổi trong cách chúng ta nhìn nhận về “giới tính” của một người. Nó còn là một nền tảng để xã hội thay đổi và chấp nhận sự đa dạng giới tính. Thoạt nghe thì thật đơn giản, nhưng việc đi ngược lại định kiến về sự nam tính độc hại (toxic masculinity) đã ăn sâu trong máu thịt hàng trăm năm không hề dễ dàng chút nào, ngay cả khi chúng ta đang ở trong một thời đại cởi mở và sẵn lòng đón nhận những tư tưởng mới. Lei đã mất một quãng thời gian rất dài để có thể chấp nhận chính mình. Cậu từng nghĩ là con trai phải mạnh mẽ và trông thật nam tính. Khi mọi người tìm đến và mời Lei làm mẫu, cậu đã vỡ lẽ ra rằng bản thân không cần phải cố gắng nam tính, cái cảm giác nữ tính đó chính là đặc trưng riêng của mình.
“Tôi nam tính nhưng cũng không hề nam tính” – Huân Lei.
Không chỉ là công việc đầu tiên, nghề người mẫu còn mang Lei đến với cuộc cách mạng thời trang. Cậu theo đuổi phong cách lưỡng tính như G-Dragon và Harry Styles, mặc các trang phục của nữ. Lei tự thấy bản thân hợp đồ nữ hơn. Cậu phân tích: “Như tỉ lệ eo và hông chẳng hạn, mình mặc quần nữ rất vừa vặn. Trong khi đó, đồ nam thì lúc nào mông cũng bị chật, còn lưng rất rộng”. Không hề có bất kì sự ngượng ngùng nào khi Lei diện những chiếc áo lưới hay quần ống loe dành cho nữ. Sự mềm mại của chúng tôn lên những đường nét gồ ghề trên cơ thể cậu. Cảm giác như một dòng sông, có cương, có nhu, luôn linh hoạt và đổi thay.
Luôn có một thứ hào quang tỏa ra từ Lei. Nó đến từ một sự tự tin mà hiếm ai có được, cũng chính là kết quả từ cách giáo dục của bố mẹ cậu, người luôn dành sự tin tưởng tuyệt đối vào con trai của mình: “Ba mẹ tin mình từ nhỏ thì mình cũng học được cách tin vào chính bản thân”. Tự tin, đây cũng chính là yếu tố quan trọng nhất của nghề mẫu. Lei bảo, không hề có bất kì tiêu chuẩn nào về ngoại hình trong nghề này. Mỗi người đều có cá tính riêng, như dấu vân tay không bao giờ có hai cái y hệt nhau. Quan trọng là bạn phải cảm nhận được bản thân có gì và sẵn sàng thể hiện với thế giới. “Từ giây phút bạn nghĩ mình đẹp thì bạn đã thật sự trở nên xinh đẹp rồi!”, Lei kết luận.