MF Opinion: Giám đốc sáng tạo Matthieu Blazy – Người thắp sáng lại bầu trời CHANEL?

  • by Thai Khang Pham
  • October 8, 2025

Tại Grand Palais, nơi từng gắn liền với những giấc mộng lớn nhất của Cựu Giám đốc sáng tạo Karl Lagerfeld, nhà thiết kế Matthieu Blazy đã bước lên sàn diễn đầu tiên với CHANEL không như một người kế nhiệm “dè dặt”, mà như một nghệ sĩ thực thụ, người dám biến lần đầu tiên thành một thời khắc quyết định.

Trong show diễn Xuân Hè 2026, thay vì lựa chọn sự an toàn để “dò đường”, tân Giám đốc sáng tạo Matthieu Blazy đã nhắn gửi rằng anh sẽ trình diễn như thể đó là show cuối cùng và chính quan điểm ấy đã khiến CHANEL dưới thời của Blazy trở nên sống động, tự do và đầy cảm xúc nguyên bản. Không phô trương, không tuyên ngôn ồn ào, show diễn mở ra như một thế giới riêng khi thời trang không chỉ là những biểu tượng được lặp lại, mà là hành trình cảm xúc, gắn liền với ký ức, trải nghiệm và cảm giác giúp người xem được sống trong từng thiết kế, chứ không đơn thuần là khoác chúng lên người.

Sàn diễn phủ đen như mặt trăng phản chiếu, những hành tinh phát sáng khổng lồ như các thiên thể lơ lửng và không gian ấy không chỉ là một thiết kế thị giác, mà là một tuyên bố: CHANEL cần một quỹ đạo mới, không phải để đổi hướng, mà để tiếp tục tồn tại trong một bầu trời đang thay đổi. Mở đầu với một bộ suit phóng khoáng, chiếc áo khoác nam tính phom dáng lửng, lấy cảm hứng từ tình yêu giữa Coco Chanel và người tình Boy Capel, Matthieu Blazy khơi lại những tầng ký ức sâu xa của thương hiệu bằng một ngôn ngữ lặng lẽ và tinh tế. Từ sơ mi Charvet trắng oversized đi cùng váy đen bồng, đến những mảnh vải được cắt tua rua trở thành một chiếc váy, áo tweed dập giả nhăn tưởng như đã thiết kế qua nhiều thế hệ, mọi thứ trong bộ sưu tập đều mang cảm giác: CHANEL hiện lên như từng được sống, từng được mặc, từng đi qua nhiều thế hệ và vẫn còn nguyên cảm xúc. Không có gì quá mới, nhưng mọi thứ đều mang lại cảm giác mới mẻ, bởi Blazy không làm lại CHANEL, mà đơn giản là đánh thức thương hiệu dậy, như cách một điều quen thuộc bỗng trở nên sống động trong một buổi sáng khác.

Được chia thành ba chương: “Un Paradoxe”, “Le Jour” và “L’Universel” – Bộ sưu tập không chỉ là một hành trình thị giác, mà là một phép thử cảm xúc. “Un Paradoxe” tái định nghĩa chủ nghĩa nam tính trong thời trang nữ qua đường cắt blazer, qua việc vay mượn từ tủ đồ nam giới. “Le Jour” là ánh sáng ban ngày chiếu qua những vật thể đã từng được sở hữu: Một chiếc túi 2.55 nhàu nát, một chiếc áo khoác giả kiểu cũ, một đôi giày slingback huyền thoại 2 màu như viên kẹo praline mềm tan. Đến “L’Universel”, Blazy mới thực sự là chính mình: Những chiếc đầm lưới thêu hoa, thiết kế trang phục tweed đan tay, váy lông vũ rực rỡ như ly cocktail nhiệt đới – Một thế giới giàu vật chất, nhưng không nặng tính thị trường. Một CHANEL giàu xúc cảm thay vì giàu biểu tượng.

Tuy nhiên, điều đáng nói nhất, lại không nằm ở kỹ thuật hay cảm xúc đơn thuần, mà ở chính khả năng hòa quyện giữa Blazy và CHANEL, giữa bản sắc cá nhân và linh hồn thương hiệu. Nhiều người đặt câu hỏi: Liệu anh đang lặp lại chính mình từ thời Bottega Veneta, những chất liệu trompe l’oeil, kỹ thuật thủ công, phom dáng vừa phóng khoáng vừa mềm mại ấy có phải là “tàn dư” của một thời vàng son ông từng tạo ra ở thương hiệu nước Ý? Nhưng, câu hỏi này đã quá cũ, bởi điều Blazy mang theo không phải Bottega mà là chính mình. Bottega Veneta từng là nơi ông phát ngôn lần đầu bằng ngôn ngữ sáng tạo cá nhân, nhưng CHANEL mới là không gian nơi ông cho phép ngôn ngữ ấy đối thoại với một biểu tượng huyền thoại sâu sắc.

Nếu Bottega là “sân khấu” phô diễn kỹ thuật, thì CHANEL là nơi anh thử thách bản thân trong sự tiết chế, trong giới hạn, trong việc phải hòa mình vào một di sản khổng lồ mà vẫn không đánh mất tiếng nói. Ở đó, Blazy không cố vượt qua cái bóng của ai, không Karl, không Virginie Viard, anh chỉ lặng lẽ dùng tiếng nói riêng để tiếp tục một cuộc đối thoại. Một cuộc đối thoại giữa điều đã từng và một tương lai mới. Một cuộc đối thoại giữa bàn tay người nghệ nhân và khát vọng thời đại. Một cuộc đối thoại mà ở đó, CHANEL không được “làm mới”, mà được hiểu lại sâu sắc hơn.

Vậy Matthieu Blazy có thực sự là người kế vị xứng đáng cho CHANEL sau thời Karl Lagerfeld và liệu anh có thể mở ra một kỷ nguyên mới cho nhà mốt, không chỉ về mặt thẩm mỹ, mà còn ở câu chuyện thấu hiểu văn hóa? Câu hỏi này sẽ cần thời gian để trả lời. Nhưng, với màn chào sân này, có một điều rõ ràng: Blazy không làm CHANEL trở nên vĩ đại hơn mà anh làm thương hiệu trở nên gần hơn. Gần với những trải nghiệm đã qua, gần với cảm xúc của con người thật, gần với lý tưởng ban đầu mà Gabrielle Chanel từng theo đuổi khi bà loại bỏ corset và những cấu trúc xiềng xích cơ thể phụ nữ đầu thế kỷ 1920.

CHANEL dưới trướng Matthieu Blazy không phải là CHANEL của vinh quang quá khứ, cũng không phải của thị hiếu đương thời mà là một thương hiệu đang trưởng thành lần nữa, dần tìm lại không gian cho mình trong thời đại hậu của chữ “Biểu tượng huyền thoại”, nơi thời trang không chỉ là sản phẩm mà là trải nghiệm, không chỉ là tuyên ngôn mà là chạm xúc giác, không chỉ là nhìn mà là sống.

Screenshot

Ngoài ra, sự tranh cãi không chỉ dừng lại ở câu chuyện về thiết kế mà còn đến từ việc dàn dựng sân khấu cho show diễn ra mắt của Matthieu Blazy. Họ cho rằng sàn runway của anh quá đơn giản, không đủ sức hấp dẫn như Cố Giám đốc sáng tạo Karl Lagerfeld từng làm. Với nhiều người yêu thời trang, đặc biệt là những ai từng dõi theo thời kỳ rực rỡ nhất của CHANEL dưới thời Karl Lagerfeld, những mùa runway ấy không đơn thuần là show diễn mà là ký ức sống động về một kỷ nguyên nơi sân khấu và thời trang hoà làm một. Nhưng rõ ràng nếu đặt trong bối cảnh thời đại, điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Đó là thời của những “Ông hoàng sân khấu” như Karl Lagerfeld, John Galliano hay Christian Lacroix khi sân khấu không chỉ là bối cảnh cho thời trang, mà là nơi thời trang hóa thân thành “Giấc mơ” và Giấc mơ được sống thật.

Tuy nhiên, thế giới đã thay đổi bởi đại dịch Covid-19, khủng hoảng kinh tế, bất ổn chính trị và sự thay đổi trong nhận thức tiêu dùng đã khiến những màn trình diễn mang tính kịch nghệ đã không còn là lối đi duy nhất hoặc không còn là điều mà giới mộ điệu mong đợi nhất. Không phải CHANEL không đủ tiềm lực để tái hiện một cánh rừng, một bãi biển hay một chiếc tên lửa vươn khỏi Grand Palais mà là câu hỏi đặt ra: “Liệu điều đó còn chạm đến nhu cầu của xã hội hay không? Khi thói quen tiêu dùng thay đổi, người mua hàng xa xỉ không chỉ tìm kiếm sự hào nhoáng mà đòi hỏi cảm xúc thật và chiều sâu cá nhân, và khái niệm kịch tính cũng cần được tái định nghĩa”.

Trong thời đại đó, sự tiết chế của Matthieu Blazy không hẳn là một bước lùi, mà đó có thể là một hình thức thích nghi tự nhiên – Nơi cái đẹp không còn cần phải “hô hào”, mà chỉ cần đủ lặng để ở lại lâu hơn trong tâm trí công chúng. Rất có thể, Blazy hiểu rằng điều CHANEL cần lúc này không phải là một “phép màu” ngoạn mục khác, mà là một nhịp thở đồng điệu với thời đại. Bởi thời trang không phải là cuộc nối tiếp của những vì sao, mà là một chuyển động liên tục – Nơi mỗi người giữ lấy một phần ánh sáng theo cách riêng, miễn là họ còn khiến người ta muốn dõi theo.

Và nếu phải gọi tên điều Matthieu Blazy đang làm với CHANEL, thì đó không phải là đưa thương hiệu này vươn tới các vì tinh tú bởi thương hiệu từ lâu đã là một ngôi sao. Điều anh đang làm, chính là kiến tạo một quỹ đạo mới quanh ngôi sao ấy. Blazy không dựng lại bầu trời, mà lặng lẽ sắp đặt lại những hành tinh. Không phải để làm chúng rực rỡ hơn, mà để chúng cộng hưởng, chuyển động, chạm vào nhau, tạo nên một hệ vũ trụ có trọng lực riêng – Nơi di sản, cá tính sáng tạo và thời đại có thể cùng quay quanh một trung tâm mà không lấn át lẫn nhau.

Đó là một CHANEL không cao vời vợi, không đóng khung trong ký ức, cũng không vội vã chạy theo xu hướng mà là một CHANEL đang mở rộng hành tinh của chính mình, đủ sâu sắc để lắng đọng, đủ sáng để dẫn đường và đó mới chính là kỷ nguyên mới: Một kỷ nguyên mới không cần đến “cú hit” bùng nổ để được nhớ đến mà bằng sự ổn định, nhẫn nại và cách Matthieu Blazy từng bước định hình một CHANEL gần gũi hơn với thời đại vẫn tinh tế, cao cấp, nhưng sống động và thầm lặng theo cách riêng.

Ảnh: Tổng hợp

library