Manners Maketh Man – Vĩnh Thích Ăn Ngon: Gửi trao hy vọng

  • by Huyền My Trương
  • October 27, 2025

Bạn và tôi không tách rời, là một phần của nhau, là những mảnh ghép của thế giới này. Giữa nhiều cách bồi đắp nên mối quan hệ tương thuộc trên, Hồ Khắc Vĩnh (Vĩnh Thích Ăn Ngon) chọn sáng tạo nội dung ẩm thực, với mong muốn mang lại giá trị cho cộng đồng.

SỨC MẠNH CỦA ĂN NGON

Lớn lên trong một gia đình kinh doanh nhà hàng tiệc cưới, từng khởi nghiệp bằng một quán ốc nhỏ, Vĩnh không xa lạ với sự tất bật nơi gian bếp, tiếng nồi niêu xoong chảo, hay áp lực doanh thu mỗi ngày. Tất thảy điều đó giúp anh có được những thấu hiểu nhất định về lĩnh vực kinh doanh ăn uống và áp lực của nó.

Mọi thứ đến với Vĩnh đầy bất ngờ. Từ một dịp đơn giản là chán ngán những bữa cơm tự nấu trong thời gian ở nhà vì dịch bệnh và muốn đến chợ ẩm thực Hồ Thị Kỷ thay đổi vị giác, kết quả là video đầu tay tại đây cán mốc triệu lượt xem. Khoảnh khắc trải nghiệm ẩm thực không chủ đích ấy như một chiếc công tắc vô hình, khẽ bật lên hành trình mới, nơi Vĩnh khám phá cả thế giới lẫn chính mình qua từng món ăn. Và tài khoản TikTok mang tên “Vĩnh Thích Ăn Ngon” là tuyên ngôn mạnh mẽ của Vĩnh về việc ăn để tạo ra giá trị, để kể câu chuyện, và để kết nối con người với nhau.

Khác với âm nhạc, điện ảnh hay văn chương – những hình thức nghệ thuật cần đến ngôn ngữ, phụ đề hay dịch thuật để được thấu hiểu – ẩm thực không cần phiên dịch. Chỉ cần một khẩu vị tinh tế và một trái tim rộng mở, chúng ta đã có thể bước vào thế giới của người khác và cảm nhận câu chuyện họ kể qua từng món ăn. Đó là lý do Vĩnh cho rằng: “Giữa muôn vàn cách để thu hẹp khoảng cách giữa con người về mặt địa lý, ngôn ngữ hay cảm xúc, ẩm thực là cách gần nhất và nhanh nhất”.

Giá trị bắt đầu từ khoảnh khắc một video được đăng tải: Người xem có thêm địa chỉ ăn uống, người bán cải thiện doanh thu, còn Vĩnh nhận lại niềm vui. Nhưng giá trị đó không dừng lại ở những con số, mà tiếp tục được bồi đắp qua những lần mất nhiều ngày kiên nhẫn khảo sát thực tế, sự thận trọng để không ai phải phơi bày nỗi niềm một cách gượng ép, hay việc tỉ mỉ ngồi cắt từng khung hình để thành phẩm được mỹ mãn. Có khi, anh còn sẵn sàng từ chối một clip có thể “viral” chỉ vì nó không đúng với tiêu chuẩn làm nghề của mình.

Sự gắn kết giữa Vĩnh và ẩm thực không phải là lý tưởng lãng mạn, mà là một niềm tin đã được chứng thực qua những lần Vĩnh ghé quán, trò chuyện với người bán, nếm thử món ăn và truyền tải câu chuyện đó đến người xem. Chia sẻ về khoảnh khắc khiến anh tin rằng “nghề chọn mình”, Vĩnh nói đầy tự hào: “Đó là khi tôi review một quán ăn vắng khách, sau đó lượng người đến đông hơn hẳn, giúp chủ quán có điều kiện để cho con được đi học trở lại”.

Không ít người nghĩ rằng chia sẻ trải nghiệm ăn ngon là một công việc dễ dàng, khi vừa được thưởng thức món ngon, vừa có thu nhập. Vĩnh không phủ nhận những điều đó, nhưng anh càng khắt khe với bản thân vì “Chỉ cần sai một chút thôi, người tổn thương đầu tiên không phải tôi, mà là nhân vật”. Quả thật, “ăn ngon” không đơn thuần là kể chuyện ẩm thực, mà là một hành trình giữ gìn sự tử tế trong từng chi tiết nhỏ; và lòng tốt đôi khi cũng cần đôi chút sắc sảo, đó là lý do Vĩnh quan niệm không thể chỉ giúp cho xong chuyện, mà là làm sao để những người chăm chỉ lao động có thể duy trì công việc và ổn định hơn trong tương lai.

HƠN CẢ MỘT BỮA ĂN

Không dừng lại ở công việc “review” đồ ăn, Vĩnh còn lan tỏa giá trị qua những dự án cộng đồng, tiêu biểu là “Sài Gòn ăn sáng chưa?” – chương trình mang bữa sáng đến với người lao động khó khăn, và “Khởi nghiệp niềm tin” – dự án hỗ trợ truyền thông cho các quán ăn nhỏ đang loay hoay tìm chỗ đứng. Bên cạnh đó, hành trình của Vĩnh cũng không chỉ gói gọn trong những câu chuyện hàng quán, mà còn in dấu tại các vùng quê xa: Góp phần mang điện về bản, đưa nước sạch đến với người dân miền Tây. Những đóng góp ấy, dù dưới hình thức vật chất hay tinh thần, đều là cách Vĩnh gửi gắm sự nâng đỡ đến những người vẫn đang chật vật mưu sinh.

Trước khi nhận lại, ta phải cho đi. Với Vĩnh, sự đủ đầy không nằm ở con số lượt xem (dù nó cũng quan trọng không kém ở mặt nào đó) hay những lời khen ngợi khích lệ, mà ở cảm giác viên mãn khi bản thân anh thấy trọn vẹn trong công việc, người xem nhận được giá trị, và nhân vật trong mỗi video được lắng nghe, được hỗ trợ. Khi sự trao đi lan tỏa thành những kết nối nhân văn và văn minh như thế, thì “thế là đã dư dả lắm rồi!”.

Sự đầy đặn về cảm xúc ấy được minh chứng qua một kỷ niệm mà Vĩnh nhớ mãi. Đó là lời mời “review” xe nước nhỏ từ hai bạn nữ, với một chi phí khá khiêm tốn – khoản tiền mà theo Vĩnh, có lẽ đã được cân nhắc rất nhiều trước khi gửi đi. Anh quyết định nhận lời mà không lấy thù lao. Đó cũng là video đầu tiên mở màn cho chuỗi nội dung “Giải cứu quán vắng”, loạt nội dung sau này nhận được nhiều phản hồi tích cực. Ba năm trôi qua, chiếc xe nước nhỏ ấy vẫn còn đó, vẫn giản dị, nhưng giờ đã đông khách và ổn định hơn. Quan trọng là, từ chỗ không được gia đình ủng hộ và thấu hiểu, hai bạn trẻ giờ đã được chấp nhận và chuẩn bị về chung một nhà. “Hóa ra khi đón nhận sự chân thành, rồi trao đi bằng sự tận tâm, mình sẽ nhận lại những điều ấm áp hơn. Tôi nhận ra thái độ sống – biết cho đi và ít toan tính thiệt hơn – là suối nguồn nuôi dưỡng mối quan hệ giữa người với người”.

Bao giờ cũng vậy, thay vì mơ mộng quá nhiều, ta phải bắt tay vào thực hiện, đó cũng là cách Vĩnh chọn để bắt đầu xây dựng “Vĩnh Thích Ăn Ngon” và duy trì hình ảnh gần 5 năm qua. “Nếu như không có Vĩnh Thích Ăn Ngon, kỳ thực, tôi cũng không biết mình đang làm gì. Từ lúc bắt đầu với công việc này, tôi chưa từng dừng lại hay nghĩ đến một kịch bản khác cho đời mình. Tôi đến với công việc này bằng tất cả sự kiên nhẫn và bền bỉ, tôi dành hết sự tập trung cho nó để không xa rời hay xao nhãng định hướng ban đầu: Lấy cái ‘vị’ của chính mình – khẩu vị và vị tha, để tạo ra giá trị cho xã hội”.

Tôi vui với những gì mình cống hiến và tôi đã làm mọi thứ từ tấm lòng, không phải cố tỏ ra là một chàng trai tử tế hay người truyền cảm hứng.

Mọi sự thức tỉnh – kể cả trí tuệ – đều bắt đầu từ lòng trắc ẩn. Nếu trái tim ta không thể rung lên một nhịp nào trước những số phận đang chật vật giữa đời sống bất định, thì ta là ai trong cõi sống này, nơi mà cốt lõi của nó là sự gắn kết và lòng nhân ái? Thế giới không tách rời khỏi chúng ta. Nếu mong muốn thế giới trở nên tốt đẹp hơn, trước hết, ta phải thực sự sống, hành động và chia sẻ yêu thương như ta là một phần của nó.

  Words: Huyền My Trương, Thương Phạm  
 Photographer: Nguyễn Dương 
 Make-up Artist: Mạnh Hùng 
 Stylist: Nguyễn Thuỳ Trinh

library