(Bài viết có tiết lộ nội dung phim)
Thoạt đầu, cái tên “Mang mẹ đi bỏ” sẽ tạo cảm giác có chút tàn nhẫn nhưng chọn “bỏ mẹ” để mẹ có cuộc sống tốt hơn. Lê Thị Hạnh (Hồng Đào) từng có thời gian sống tại Hàn Quốc khi còn trẻ (Juliet Bảo Ngọc thủ vai) và tại đây, cô đã gặp và kết hôn với một người đàn ông Hàn Quốc. Cả hai có một cậu con trai tên Kim Ji-Hwan. Tuy tiếng Hàn không sỏi như người bản xứ, không có người thân bên cạnh nhưng cuộc sống của Hạnh rất hạnh phúc và đong đầy niềm vui. Sau một tai nạn ngoài ý muốn, chồng của Hạnh để lại hai mẹ con. Vì không có khả năng kinh tế và mong muốn để con trai có một cuộc sống tốt hơn, cô đành từ bỏ suy nghĩ nuôi con mà để lại cho gia đình chồng. Trở về Việt Nam bằng một cách nào đó, Hạnh lập gia đình và có một người con trai tên Hoan (Tuấn Trần).
30 năm hai mẹ con sống cùng nhau là những chuỗi ngày vất vả khi Hoan vừa làm công việc cắt tóc (trong khi cơn động kinh có thể tái phát bất kỳ lúc nào) vừa chăm sóc người mẹ bị bệnh Alzheimer, một căn bệnh di truyền từ gia đình và tình trạng ngày một đáng lo hơn. Lúc nhớ lúc quên, mà nhớ thì ít nhưng quên thì nhiều. Hạnh gọi con trai là “chú công an”, “chú cắt tóc”, phần lớn thời gian Hạnh không nhớ Hoan là ai. Ký ức về người con Ji-Hwan trong tâm trí của Hạnh cũng không nhiều nhưng bà vẫn muốn đi Lotte World (để làm gì thì Hoan không biết và cuối phim cậu cũng không được mẹ cho biết, chỉ có người xem là được biết nhờ vào ký ức của Hạnh), và sâu thẳm trong lòng Hạnh, khao khát được gặp con và nỗi mong nhớ bà dành cho người con phải xa mẹ từ nhỏ chưa bao giờ nguôi ngoai, luôn sục sôi và dâng trào cả trong lúc quên vẫn lúc tỉnh táo hiếm hoi.
“Cắt tóc, cắt tóc, cắt luôn muộn phiền, cắt xong là ghiền, chỉ 30 ngàn!”, là câu nói Hoan lặp đi lặp lại để chào mời khách. Hoan cắt tóc dạo trên một vỉa hè đông người qua lại. Nếu muốn dẫn mẹ ra ngoài, Hoan phải cột chân mẹ vào chiếc xe đẩy để vừa làm vừa canh chừng mẹ. Mỗi ngày Hoan nấu ăn cho hai mẹ con, chăm sóc mẹ từng miếng ăn giấc ngủ. Sự hân hoan và đôi mắt lấp lánh của Hoan cho thấy động lực muốn sống vẫn luôn ở đó, dẫu khó khăn bủa vây. Có lẽ muộn phiền mà Hoan muốn dứt khoát đoạn tuyệt, không chỉ là phiền muộn của khách đến, mà còn của chính trong đời sống Hoan. Còn gì hạnh phúc và trọn vẹn hơn khi mẹ khỏi bệnh, hai mẹ con hạnh phúc sống cùng nhau… hay thậm chí là bà có thể tìm lại được người con thất lạc (mà có lẽ bà thương người anh này hơn mình)?
Nhưng mọi sự dồn dén, cam chịu đều sẽ có lúc phải bùng vỡ. Có lần, bà Hạnh dùng chất thải của mình để vẽ tranh trên tường. Có lẽ đây không phải lần đầu bà có hành đồng vượt ngoài tưởng tượng này. Hoan vừa giận (mà dường như là giận mình nhiều hơn giận mẹ) vừa đau lòng, cảm thấy ngộp thở đến mức cần phải thoát ra ngay lập tức. Hoan quyết định bỏ mẹ… ở chùa, một nỗ lực thoát khỏi thực tại bế tắc, nhưng bất thành. Bà Hạnh bằng cách nào đó ngồi trước lối vào nhà chờ Hoan. Có lẽ những điều quen thuộc vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí như một cái neo đã cố định trong tầng sâu nhất của tâm trí, dẫu những ký ức có dần phai.
Hoan thấy mẹ liền bật khóc như một đứa trẻ, cảm thấy thật xấu xa khi đã nhẫn tâm bỏ mẹ (nói đúng hơn thì cảm giác này đã có từ lúc Hoan bỏ bà ở chùa, để rồi sau đó Hoan nằm vô hồn trong chiếc xe đẩy mà mẹ vẫn nằm, vì bỏ mẹ cũng chẳng khác nào đã mất mẹ, khoảng trống đó sao có thể lấp đầy?) và thầm cảm thấy may mắn xiết bao khi mẹ ở vẫn ở đây. Bà Hạnh vô tư lự chờ Hoan về… chỉ để nhờ anh mở giúp nắp chai nước, và đôi mắt mệt nhoài của bà cũng dần nhòe đi. Dù chẳng mảy may nhớ gì, biết gì nhưng sự xúc động đến từ bản năng của một người mẹ.
Sự việc lần này cũng giúp Hoan đưa ra một quyết định lớn. Anh dùng hết số tiền tích lũy để đưa mẹ sang Hàn Quốc, tìm người anh cùng mẹ khác cha của mình, với hy vọng mẹ sẽ có được sự chăm sóc và điều kiện y tế tốt hơn. Từ tình yêu mẹ mà trong đó có chút ấm ức, chua xót lẫn cay đắng khi mẹ chẳng nhớ mình là ai, nay trở nên bao dung hơn, chiều kích của thứ tình cảm ấy được mở rộng thêm. Sau đôi chút trắc trở, hai mẹ con Hạnh cũng tìm được đến nhà của Ji-Hwan. Tại đây, Hoan đưa ra quyết định lớn tiếp theo, đánh dấu một bước chuyển mới trong tâm thức của mình. Mỗi một bước đi Ji-Hwan tiến về một người phụ nữ xa lạ và một người đàn ông đang đứng bên ngoài nhà mình, là mỗi bước lùi của Hoan. Và sau đó, khi Ji-Hwan kịp ngờ ngợ, Hoan đã đẩy mẹ trên chiếc xe lăn rời khỏi đó. Hoan chạy nhanh, ngày một nhanh, cùng với nụ cười rạng rỡ. “Trong ba người, ít nhất phải có một người hạnh phúc”. Hoan chọn để Ji-Hwan tiếp tục cuộc đời không gợn sóng của mình với gia đình nhỏ, còn Hoan và mẹ sẽ tiếp tục bên cạnh nhau. Một sự lựa chọn với nhiều người sẽ cảm thấy khó hiểu, bởi nếu có thêm sự giúp đỡ của Ji-Hwan, có khi sức khỏe của bà Hạnh sẽ khởi sắc?
Nhưng tôi hiểu quyết định này của Hoan, dù sao thì, vượt lên trên mọi thứ, thì sao một người con có thể (rời) bỏ mẹ mình? Sự lựa chọn của Hoan không bao gồm những cam chịu hay ấm ức, mà là một sự chủ động với sự tỉnh thức. Chọn sống cùng mẹ, chọn thay đổi cách tiếp cận, chọn cùng mẹ tạo nên những kỷ niệm mới thay vì sống mà nhìn về những ngày đã cũ, chọn cùng mẹ đối mặt với mọi thứ sẽ đến. Tất nhiên, khó khăn vẫn còn đó, bao nhiêu vấn đề trước nay vẫn ở đó. Nhưng cách Hoan nhìn mọi thứ đã khác, Hoan biết mình đang làm gì, vì sao làm, sẽ phải từ bỏ những gì, và anh hoàn toàn hài lòng với lựa chọn của mình.
Có chăng là tôi nghĩ rằng nếu để Ji-Hwan tìm gặp lại mẹ ở Việt Nam sẽ thỏa lòng hơn. Bởi chính Ji-Hwan cũng thiếu vắng tình thương của mẹ trong hàng chục năm. Chẳng phải sự mong mỏi gặp mẹ đã được thể hiện hết ở phía trước ngôi nhà tại Hàn Quốc có ghi là: “Nhà của bà Lê Thị Hạnh” đó sao? Ji-Hwan sẽ giúp mẹ, tại sao không? Tôi hiểu sự lựa chọn của Hoan nhưng không đồng tình với cái kết, thêm một chút nữa để cả ba có thể ôm lấy nhau, không nhất thiết phải như thế.
Còn một số điểm mà tôi thấy nếu có thể khai thác thêm sẽ làm cho cốt truyện và tình tiết mạch lạc, tròn đầy hơn. Đến hết phim mà tôi vẫn không biết tháng ngày bà Hạnh sống với Hoan như thế nào? Một ký ức nhỏ nhất của Hoan và mẹ cũng không có, mọi thứ ký ức và tình cảm sâu đậm đều được cất giấu tất thảy. Nó làm cho người xem sẽ thấy thiếu gắn kết, trong khi có biết bao là ký ức giữa bà Hạnh và Ji-Hwan. Thêm nữa, mỗi khi bà Hạnh tỉnh táo, tôi khó cảm nhận được tình cảm bà dành cho Hoan. Cũng có vài cảnh khóc, vài câu thoại để lột tả thứ tình cảm sâu sắc bất kể có bị chia cắt bởi trí nhớ, nhưng tôi vẫn không cảm nhận được cảm xúc đó. Thậm chí, những khi bà Hạnh mất trí, nhìn và khóc với “chú cắt tóc” trước mặt, tôi thấy còn xúc động hơn.
Một câu chuyện giàu cảm xúc và nhân văn nhưng tôi vẫn nó chưa tròn đầy để những tình tiết trở nên hợp lý và thêm phần sâu sắc hơn. Tổng thể có một chút lê thê và hội bạn của Hoan đúng như vai trò “giải trí” của họ, giúp khán giả thư giãn, giúp đời Hoan bớt cô đơn trơ trọi và không hơn.
MEN’S FOLIO, tạp chí quốc tế về thời trang và phong cách sống dành cho Quý Ông sành điệu, có bề dày hơn 25 năm kể từ ngày thành lập đầu tiên vào năm 1997 tại Singapore. Men’s Folio mang sứ mệnh quảng bá tài năng châu Á, cũng như xu hướng thời trang nổi bật nhất qua các mùa. Hiện ấn phẩm đã có mặt tại đa quốc gia, hoạt động mạnh mẽ ở các nước Đông Nam Á, và chính thức có mặt tại Việt Nam vào tháng 11/2020. Ấn phẩm Men’s Folio Vietnam hội tụ những bài viết tinh hoa, hình ảnh bắt mắt, giới thiệu những nhân vật danh tiếng của ngành công nghiệp thời trang và giải trí Việt Nam. Cùng cái nhìn tổng quan về xu hướng, thời trang và phong cách sống nổi bật nhất dành cho phái mạnh theo từng mùa/năm.
Copyright © 2024 Luxuo Media Vietnam. All Rights Reserved. Website Developed by Tony Toàn