Năm 2024 đánh dấu 10 năm kể từ ngày Thái Vũ (Vũ.) có ca khúc đầu tiên của mình – “Xuân Hà Nội”. Thái Vũ, một nghệ sĩ độc lập, đã đi từng bước thật chậm rãi trong hành trình khám phá thế giới âm nhạc của chính mình. Một thập kỷ trôi qua, Vũ vẫn nhất quán với niềm đam mê âm nhạc và luôn khát khao đắm chìm trong những vùng trời mới, mà sắp tới đây sẽ là những ký ức, thứ vẫn luôn âm thầm tồn tại và có sức sống bền bỉ trong tâm trí anh.
Xin chào Thái Vũ, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trên trang bìa của Men’s Folio Vietnam và ấn phẩm này cũng là số khởi đầu năm mới của chúng tôi, vậy nên tôi muốn biết về những gạch đầu dòng mà Thái Vũ đề ra cho mình trong lộ trình phát triển bản thân nói riêng và sự nghiệp âm nhạc nói chung trong năm 2024?
Tôi sẽ hoàn thành nốt trong khả năng những dự định còn thiếu của năm trước. Điều mà tôi luôn thích thú mỗi khi năm mới đến đó là cảm giác đặc biệt nó mang đến, như một cột mốc mới mình đã chạm tới, đánh dấu và tiếp tục chu du trong chuyến hành trình tiếp theo. Khởi đầu một năm mới với tôi vẫn luôn là sự chậm rãi và bình tĩnh trong việc phát triển bản thân. Tôi tự cảm thấy mình ngày càng muốn “lề mề” hơn trong việc cảm nhận mọi thứ xung quanh, cũng bởi vì bây giờ mọi thứ trôi qua quá nhanh.
Là một người viết nhạc, tôi luôn đau đáu về những tác phẩm tiếp theo nên bản thân sẽ càng cần cảm nhận mọi thứ một cách sâu hơn để viết ra nhiều giai điệu hay. Tôi luôn bắt đầu bằng những dự án dài hơi ví dụ như album hay những sự kết hợp cùng với nhiều nghệ sĩ trong và ngoài nước.
Sau “không gian” và “thời gian” với album “Vũ trụ song song” (2019) và album “Một vạn năm” (2022), nhạc của Vũ sẽ có những bước chuyển nào trong năm nay? Vũ sẽ khai thác chủ đề gì?
Tôi sẽ khai thác chủ đề về “ký ức”. Album lần này sẽ là tổng hợp những sự tiếc nuối của chính bản thân tôi trong mọi chuyện. Nếu như tôi trong “Vũ trụ song song” là một cậu trai trẻ mới lớn, “Một vạn năm” xoay quanh việc tôi học được cách yêu, thì dự án sắp tới sẽ viết về những điều tôi đã trải qua, và nhìn lại xem liệu có tiếc nuối gì không? Nếu có, hẳn điều đó sẽ rất buồn, hoặc chỉ đơn giản là dai dẳng nằm trong suy nghĩ của mình mãi.
Chia sẻ một chút về phong cách thời trang, Thái Vũ thấy bản thân thay đổi như thế nào so với phiên bản của những năm về trước?
Điều tôi thấy mình thay đổi nhiều nhất là cách tôi nhìn về nét đẹp của bản thân. Những năm trước, tôi cho rằng để râu là xấu, nhưng hiện giờ nó trở thành điều tôi yêu mến. Tôi phát hiện rằng trước tiên, mình phải thấy hợp và tự tin đã, tiếp theo là các bạn khán thính giả cũng dần sẽ nhận thấy đó là một điểm rất riêng của mình. Bên cạnh đó, tôi biết và hiểu bản thân mình hơn (kể cả trong âm nhạc), biết được tỷ lệ cân đối của cơ thể để chọn lựa trang phục phù hợp. Tôi cũng ít và rất hiếm khi mặc đồ có họa tiết nữa.
Nam giới hiện nay dần bước ra khỏi vùng an toàn, họ đã biết chăm chút bản thân bằng những món trang sức đắt giá. Còn anh thì sao? Đâu là sự lựa chọn trang sức yêu thích nhất của anh?
Lựa chọn trang sức yêu thích nhất của tôi chính là đồng hồ. Sau một khoảng thời gian dài, bên cạnh cỗ máy thời gian quen thuộc nơi cổ tay, tôi có thêm nhẫn và vòng ở cả hai bên tay. Trước đó, tôi không quá quen với việc đeo đồng hồ hay trang sức bao giờ, mãi cho tới khi tôi bắt đầu để ý đến những cỗ máy tinh xảo ấy, và sau đó là sở hữu một chiếc đồng hồ của Cartier. Tất nhiên là nó phải “vintage”, và rồi những năm tháng ấy, tôi mê đồ vintage vô kể. Sau đó, tôi cũng quan tâm đến nhẫn, vòng của Cartier và đã bị mê hoặc bởi sự mạnh mẽ, đường cắt dứt khoát lẫn hình thù đặc trưng riêng mà chỉ cần nhìn vào là ai cũng biết là của nhà báo gấm.
Phụ kiện như trang sức thường lưu lại dấu ấn thời gian, gợi nhớ về những kỷ niệm đáng nhớ và thậm chí còn trở nên vô giá khi nó được truyền lại cho những thế hệ tiếp theo. Những món trang sức tinh xảo thuộc dòng ICONS của Cartier mà Vũ đang đeo trên tay có gợi nhớ cho anh những cảm xúc nào rất riêng tư không?
Tôi là người không có thói quen chăm sóc hay giữ đồ mới, vì với tôi, đồ vật hay trang sức cũng chỉ là những thứ bổ trợ cho mình. Chiếc đồng hồ đầu tiên của tôi – Cartier Santos – là một trải nghiệm đáng nhớ qua nhiều năm tháng. Tôi suýt mất nó hai lần và nghĩ chẳng thể nào tìm được, đơn cử là một lần ở Thái Lan khi đi cùng những người bạn xem concert của John Mayer. Ngày hôm đó sau khi show diễn kết thúc, tôi phải bắt chuyến bay sớm về lại Sài Gòn. Tờ mờ sáng tỉnh dậy không thấy đồng hồ đâu, tôi tìm kiếm liên tục trong một tiếng, mới phát hiện hóa ra nó nằm dưới gầm giường. Sau đó, tôi phải đặt vé máy bay mới.
Đến giờ, chiếc đồng hồ đấy xước nhiều lắm nhưng điều đó càng làm tôi yêu thích nó. Đôi khi, đồ mới bóng loáng, hoàn hảo quá cũng khiến tôi ngại với hơi “sợ” (cười). Có lẽ, những món đồ trang sức cũng gắn với câu chuyện tôi viết nhạc nhiều. Phải có trải nghiệm, phải đi qua những vùng đất mới, nắng và gió khiến mình “trầy xước” hơn, nhiều kinh nghiệm hơn.
Từ một nghệ sĩ khước từ khái niệm “nghệ sĩ biểu diễn” đến sự thay đổi cho rằng đó là “công việc của mình”, cũng như sự trưởng thành hơn trong âm nhạc với album “Một vạn năm”; tôi tự hỏi khoảnh khắc bước chân qua một chương mới, một nếp suy nghĩ mới, đánh dấu những bước rẽ mới của Vũ, đã diễn ra như thế nào? Vũ đã suy nghĩ gì trong những thời điểm quan trọng như vậy?
Việc bước chân qua một chương mới, hay một nếp suy nghĩ mới, bước rẽ mới đến một cách tự nhiên và cũng âm thầm lắm. Sau nhiều chuyện xảy ra trong cuộc sống, dần dà tôi có một số góc nhìn khác hơn so với trước đây. Và chính những sự thay đổi góc nhìn nho nhỏ đó, qua thời gian, khi nhìn lại có lẽ sẽ cảm thấy là một thay đổi lớn. Riêng tôi, chỉ đơn giản đón nhận trải nghiệm cùng rất nhiều cảm xúc của bản thân trong xuyên suốt hành trình đó mà thôi.
Người ta thường nói “phải yêu lấy việc mình làm”, tuy nhiên liệu sẽ có những khoảnh khắc mình cảm thấy không yêu nổi việc mình làm không? Vũ có từng chán ngấy “việc trình diễn” hay cảm thấy nó “quá tải” với mình?
Chưa bao giờ tôi có suy nghĩ đó trong đầu dù chỉ là một tích tắc. Khi còn được ở đây chia sẻ với Men’s Folio Vietnam, tôi đã rất may mắn, may mắn thật nhiều. Đặc sản và cũng là điều mà khán giả luôn làm mỗi khi tôi trình diễn đó chính là hòa giọng cùng nhau. Mọi người hát to lắm, chỉ thiếu một chút nữa là lên hết sân khấu hát với tôi thôi. Rồi nào là những ánh đèn flash, những cơn mưa, những ánh mắt lấp lánh của khán giả… Nên may mắn là tôi chưa bao giờ không yêu nổi việc mình làm, bởi vì chỉ suy nghĩ được cùng khán giả hát thôi, tôi cũng thấy rất vui.
Đâu là những khoảnh khắc Vũ tự thấy bất ngờ trong hành trình theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình?
Đó là những liveshow tôi đã từng tổ chức, từ 500, 1000, 5000 rồi đến 10000 người. Chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng, cậu nhóc của 15 năm trước bập bẹ ngân nga và viết nhạc, giờ đây được đứng trước từng ấy người hát vang bài hát đó. Điều đấy khiến tôi tự hào lắm!
Từ việc trở thành nghệ sĩ của Warner Music Vietnam đến việc đa dạng những sự kết hợp trong âm nhạc của mình, làm sao để chất nhạc của Vũ vẫn được bảo toàn?
Niềm tin dành cho bản thân. Tin vào bản thân mình là điều khá là khó vì nó đi đôi với việc mình phải hiểu mình thật rõ. Giai đoạn thực hiện album “Vũ trụ song song”, tôi đã trải qua hành trình tìm hiểu bản thân, rồi khi đến “Một vạn năm”, tôi hiểu thêm mình mạnh – yếu ở điểm nào và từ đó tin vào bản thân hơn và vững vàng bước tiếp.
Vũ trong âm nhạc nhất quán với Vũ trong đời sống chứ? Nếu có, thì ở những điểm nào? Hoặc không, thì khác ở những điểm nào?
Tôi nhất quán ở những câu chuyện trong bài hát, những việc đã trải qua. Thời điểm đặt bút viết luôn là những giây phút tôi nhìn và nhớ lại mọi thứ. Tôi may mắn vì được trải nghiệm nhiều nhưng thực ra có đôi khi, tất cả các bài hát tôi viết, đều là chỉ về duy nhất một chuyện mà thôi. Ở trong đời sống, tôi cũng thích được chiêm nghiệm và nhìn lại những việc đã qua. Nhưng thực ra không phải lúc nào chúng ta cũng đủ thời gian và đủ an tĩnh để ngồi ngẫm lại mọi thứ đã đến với mình, nên tôi càng thêm trân trọng việc viết nhạc của chính tôi.
Phải 10 năm trôi qua kể từ ca khúc đầu tiên của anh – “Xuân Hà Nội”, giờ nhìn lại một chặng đường dài nhiều thăng trầm, Vũ cảm thế thế nào? Về bản thân, về hiện tại và về tương lai?
Giờ bạn nhắc tôi mới nhớ, thoáng đó mà đã 10 năm, thời gian trôi nhanh thật đấy. Tôi thấy biết ơn từng giây phút mình trải qua trong đời. Tôi đã không còn là cậu trai trẻ của 10 năm trước lúc đặt bút viết những giai điệu đầu tiên nữa. Tôi của thời điểm hiện tại đã có những dòng suy nghĩ khác, bớt ngô nghê hơn chàng trai năm xưa, còn tương lai vẫn luôn là một dấu hỏi lớn đối với tôi.
Sau cùng, tôi chỉ luôn mong sẽ mãi sáng tác được những ca khúc mà khi nghe, khán giả sẽ luôn thấy chính bản thân họ trong đó, và rằng bài hát ấy là dành cho câu chuyện riêng của họ.
Cảm ơn những chia sẻ của Vũ.