Home Modern Collectible Gương mặt trang bìa Song Luân – Just give time, time!
Đó là sự bền bỉ và một niềm tin mạnh mẽ vào bản thân. Đây không phải là niềm tin viển vông, mà là đã được tôi xây dựng và củng cố qua từng thử thách, qua mỗi lần cảm thấy mất đi ngọn lửa đam mê, hay những khoảnh khắc tưởng chừng muốn buông xuôi. Làm nghệ thuật có những giai đoạn thực sự dễ khiến người ta chán nản, nhất là khi những nỗ lực không mang lại kết quả tức thời. Nhưng chính niềm tin tôi đã nuôi dưỡng đó giúp tôi không quên lý do mình bắt đầu. Và những vấp ngã hay nản lòng với tôi suy cho cùng cũng chẳng là gì cả. Vì mỗi lần đối diện với thử thách hay đứng giữa sự hoài nghi, tôi quyết với lòng mình rằng khi không còn ai tin mình nữa, việc mình cần làm không phải là cố gắng chứng minh cho người khác thấy họ sai.
Điều quan trọng nhất là trở thành người cuối cùng vẫn còn tin vào chính mình. Hãy cho chúng ta thêm thời gian, mọi thứ đều có thể làm được.
Quả thật vậy, tôi luôn tâm niệm rằng bất cứ công việc nào cũng cần một mục tiêu rõ ràng. Nếu chỉ làm để hoàn thành cho xong thì sớm muộn gì mình cũng sẽ đi vào lối mòn. Khi công việc không dẫn mình đến sự trưởng thành, không giúp mình hiểu rõ hơn về giá trị bản thân hay tạo ra sự kết nối sâu sắc với người khác, nó dễ trở thành một guồng quay đơn điệu. Nghệ thuật cũng vậy, là đam mê, là sự nghiệp và cũng là con đường sống. Khi công việc vừa nuôi dưỡng tôi vừa là nơi tôi tìm thấy giá trị thực sự của mình, nó không còn là gánh nặng nữa. Đó là động lực để tôi tiếp tục bước đi và vươn xa hơn.
Thật thú vị, tôi nghĩ thành công trên con đường nghệ thuật là một sự phối hợp nhuần nguyễn giữa bản thân với nhân vật và giữa nhân vật với khán giả. Qua các nhân vật, khán giả có thể nhìn thấy được những mảnh ghép tính cách, những hiểu biết, trải nghiệm quen thuộc trong cuộc sống của chính họ. Đồng thời, tôi cũng tìm thấy chính mình trong quá trình cố gắng khắc họa nhân vật theo định hướng của kịch bản.
Để thổi hồn vào nhân vật, tôi cần chắt lọc những kinh nghiệm sống, quan sát từ cuộc sống riêng và lồng ghép thêm một chút đặc tính cá nhân. Sự pha trộn này sẽ làm cho nhân vật có màu sắc riêng, độc đáo và chạm đến khán giả chân thật hơn. Bên cạnh đó, tôi cũng không quên mang một phần con người mình vào nhân vật, tạo nên sự khác biệt rõ rệt mà không diễn viên nào có thể sao chép.
Sự cộng hưởng giữa kịch bản và trải nghiệm cá nhân, giữa những cảm xúc và trải nghiệm của khán giả, tạo nên một sự kết nối đặc biệt với tất cả.
Qua từng giai đoạn làm nghề và theo độ tuổi, tôi nhận ra mình học được vô vàn bài học về diễn xuất. Nó liên tục thay đổi nhận thức của tôi. Khoảng thời gian đầu, tôi có thể diễn rất bản năng. Nhưng sau khi có kinh nghiệm từ phim trường, từ những anh chị đi trước, tôi tiết chế bản năng, hướng đến kỹ thuật nhiều hơn, tìm kiếm những vai diễn đòi hỏi sự phức tạp và đa diện. Tuy nhiên, nếu quá tập trung vào kỹ thuật, tôi lại cảm thấy mình đã bỏ qua sự tự nhiên, sự sống động của bản năng. Lúc đó, tôi cố gắng lắng nghe ý kiến khán giả, chắt lọc để hoàn thiện mình hơn mỗi ngày, hướng đến sự cân bằng giữa hai yếu tố đó.
Cho đến thời điểm hiện tại, tôi nhận thấy việc hóa thân theo yêu cầu kịch bản chỉ là bước chuẩn bị ban đầu. Sau quá trình này, tôi dành thời gian tìm hiểu sâu về nhân vật, kết nối những khía cạnh của họ với chính mình và ngược lại. Lúc đó, diễn xuất không còn là sự cố gắng hóa thân nữa, mà là sống thật với con người đó. Việc chia quá trình thành hai giai đoạn như vậy là cách phù hợp nhất với tôi hiện tại, với những kiến thức và kinh nghiệm diễn xuất mà tôi đang có.
Tôi hướng đến mục tiêu cuối cùng là mang đến màn trình diễn chân thật và tác phẩm tốt nhất cho khán giả. Cách tôi tiếp cận vai diễn là sự kết hợp giữa sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sống trọn trong khoảnh khắc. Chúng ta không thể hoàn toàn sắp đặt cảm xúc, vì những khoảnh khắc chân thật và phản ứng bộc phát giữa các diễn viên mới tạo nên sự sống động của cảnh quay. Tuy nhiên, những khoảnh khắc đó phải dựa trên sự tính toán, sự hiểu biết sâu sắc về máy, đó là thời khắc để thực sự sống với nhân vật, lắng nghe và tương tác với bạn diễn dựa trên nền tảng đã chuẩn bị.
Nếu phải chọn một từ để diễn tả cách đạt được hiệu quả tốt nhất trên phim trường, tôi sẽ nói đó là “lắng nghe”. Khi chúng ta thực sự lắng nghe, chúng ta mới có thể giữ đúng vai trò, hòa mình vào cảnh diễn. Cố gắng nhớ thoại hay hành động đã định sẵn sẽ chỉ khiến chúng ta rời xa nhân vật.
Tôi quan niệm rằng nghề diễn viên là một món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng. Khi được sống trọn vẹn với nhân vật, ranh giới giữa giả và thật dường như tan biến. Nếu ta làm tốt, đây thực sự là một đặc ân rất lớn. Bởi thông qua nhân vật, tôi có thể khám phá và khai mở những khía cạnh tiềm ẩn trong chính mình. Dù vậy, quá trình hóa thân trọn vẹn rồi thoát ra đôi khi rất khắc nghiệt.
Càng làm nghề, tôi càng thấm thía điều này và 10 năm rồi, câu nói của đạo diễn Trần Bửu Lộc vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tôi: “Nghề diễn viên là một công việc khá tàn nhẫn khi mà chúng ta phải giết chết cảm xúc của mình rất nhiều lần”. Việc phải dứt bỏ những kết nối đặc biệt với nhân vật sau khi đóng máy là một thử thách lớn.
Diễn xuất là sự kết hợp đồng nhất của ánh mắt, hành động, hơi thở, lời nói và những rung động bên trong. Chúng ta không thể tách bạch đâu là thật, đâu là giả trong từng yếu tố. Nó là một khối thống nhất tạo nên một con người trên màn ảnh. Điều này giống như một phần tâm lý mà bản thân người diễn viên cảm nhận được, nhưng lại khó diễn tả trọn vẹn bằng lời. Chúng ta chỉ có thể hiểu nó một cách trực quan. Do vậy, trong những cảnh quay đòi hỏi tính hành động cao, sự kiểm soát và an toàn luôn được đặt lên hàng đầu, yếu tố giả định là không thể tránh khỏi. Chúng ta vẫn có một phần ý thức tách biệt, nhận biết rằng mình đang đóng phim, song song với việc sống trong nhân vật. Ranh giới giữa đời thật và vai diễn rất mong manh.
Theo tôi, khoảng trống giữa diễn viên và vai diễn là lẽ tự nhiên. Không phải lúc nào vai diễn cũng phù hợp với mình ngay từ đầu. Khi vai diễn không có nhiều điểm tương đồng, đó là lúc mình phải chủ động tìm kiếm, học hỏi, quan sát và lắng nghe những đóng góp để lấp đầy thiếu sót trong hiểu biết. Chính những khoảng trống ấy lại là cơ hội để người diễn viên khám phá những khía cạnh khác của bản thân, đồng thời đào sâu hơn về chính mình ở phương diện cảm xúc.
Tôi nghĩ khoảng trống tồn tại để tạo ra sự khác biệt, phong phú và chiều sâu cho vai diễn, mang đến những chiêm nghiệm bất ngờ cho cả người diễn và người xem.
Âm nhạc cho phép nghệ sĩ thăng hoa cảm xúc trong một dòng chảy liên tục, có sự cộng hưởng trực tiếp từ khán giả. Diễn xuất lại đòi hỏi sự lặp lại, tái hiện cảm xúc một cách nhất quán theo nhân vật, không có sự hỗ trợ tức thời từ bên ngoài và phải duy trì mạch cảm xúc đó. Một thách thức lớn trong diễn xuất là nằm ở việc người diễn viên phải gạt bỏ những cảm xúc cá nhân để hòa mình vào trạng thái của nhân vật, hoặc phải khơi gợi những cảm xúc nhất thời theo yêu cầu của cảnh quay. Điều này khác với âm nhạc, nơi cảm xúc được đẩy lên một cách tự nhiên và liên tục trong một màn trình diễn duy nhất, không có cơ hội làm lại như trong phim.
Sự khởi đầu với âm nhạc là cầu nối đưa tôi đến với ngành giải trí, còn diễn xuất lại là một ngã rẽ bất ngờ. Đặt mình vào dòng chảy nghệ thuật, tôi không muốn giới hạn bản thân ở bất kỳ điểm dừng nào. Tôi cảm thấy may mắn khi được trải nghiệm cả hai, để nhận ra những điều thú vị và giá trị mà nếu chỉ làm một lĩnh vực, có lẽ mình sẽ không bao giờ cảm nhận được. Nhưng điều này cũng dễ dẫn đến sự quá tải và xu hướng áp đặt đặc tính của lĩnh vực này lên trên lĩnh vực kia. Người làm phim có thể mang tư duy điện ảnh lên sân khấu và ngược lại. Quan trọng là phải biết cân bằng và sử dụng chúng một cách phù hợp.
Có lẽ những hoài bão ban đầu có thể thay đổi, nhưng điều quan trọng là tìm được sứ mệnh và làm nghề một cách chân chính. Thành công có thể đến rồi đi ở lĩnh vực này hay lĩnh vực kia, nhưng thái độ làm nghề mới quyết định sự bền bỉ.
Tôi không xem việc mình quyết định theo đuổi điều gì là những chặng đường dễ dàng từ bỏ. Một khi đã bắt đầu, tôi luôn muốn đi đến đích cuối cùng để khi kết thúc, tôi có thể tự tin mình đã chinh phục mọi đỉnh cao đã đặt ra.
Có thể sẽ có những lúc nghỉ chân để nạp năng lượng cho những hành trình khác, hoặc hướng đến những mục tiêu gần hơn. Nhưng tất cả vẫn nằm trên con đường tôi đã vạch ra cho cuộc đời mình.
Cảm ơn những chia sẻ của anh.
MEN’S FOLIO, tạp chí quốc tế về thời trang và phong cách sống dành cho Quý Ông sành điệu, có bề dày hơn 25 năm kể từ ngày thành lập đầu tiên vào năm 1997 tại Singapore. Men’s Folio mang sứ mệnh quảng bá tài năng châu Á, cũng như xu hướng thời trang nổi bật nhất qua các mùa. Hiện ấn phẩm đã có mặt tại đa quốc gia, hoạt động mạnh mẽ ở các nước Đông Nam Á, và chính thức có mặt tại Việt Nam vào tháng 11/2020. Ấn phẩm Men’s Folio Vietnam hội tụ những bài viết tinh hoa, hình ảnh bắt mắt, giới thiệu những nhân vật danh tiếng của ngành công nghiệp thời trang và giải trí Việt Nam. Cùng cái nhìn tổng quan về xu hướng, thời trang và phong cách sống nổi bật nhất dành cho phái mạnh theo từng mùa/năm.
Copyright © 2024 Luxuo Media Vietnam. All Rights Reserved. Website Developed by Tony Toàn