Thành công thì tôi không dám chắc, nhưng tôi có quyền tự hào đôi chút về chặng đường đã đi qua rằng mình đã làm được điều mong muốn, và tìm thấy hướng đi cho ngôn ngữ biểu hình, cho “cái mùi riêng” trong tranh của mình. “Tìm được” ở tôi không phải là từng “đánh mất”, bởi điều tôi đi tìm vốn dĩ chưa bao giờ biến mất. Nó vẫn ở đó, chỉ là tôi cần đi đủ xa, đủ sâu, để đến được đúng chỗ mà mình muốn đến. Cái gọi là “tìm được” với tôi là khoảnh khắc ấy khi bản thân chạm vào đúng điều mình khao khát từ đầu.
Gần một năm trời, tôi gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Không gặp ai, không ra khỏi phòng vẽ, không điện thoại, không trò chuyện, ngoại trừ mẹ tôi. Một ngày bắt đầu bằng việc vệ sinh cá nhân, mẹ mua đồ ăn sáng mang lên, tôi ăn xong rồi lại vẽ. Vẽ – hỏng – xé bỏ – rồi vẽ lại, gào thét, than khóc, vật lộn với chính mình. Ngày này qua ngày khác, đều đặn, lặp lại như thế. Gần một năm như vậy, cho đến khi tôi thực sự “tìm được thứ mình muốn.”
Thời điểm đó, tôi là một thằng đàn ông ngoài hai mươi sáu tuổi, gần như vô tích sự, sống nhờ mẹ, chờ mẹ nấu cơm. Cảm giác tồi tệ, thất vọng, bế tắc đến cùng cực, tất cả đều có. Nhưng tôi biết mình phải đi qua nó. Phải đối diện, phải vượt qua. Và tôi đã làm được.
Thật sự tôi không nhớ hết được số lượng tranh mà tôi đã vẽ, và đã bán, chỉ nhớ khoảng xấp xỉ trên 500 bức, và tôi đã bán hơn 95% trong số đó! Con số này tạm có thể coi là “sự chuyên nghiệp”.
Sự kiên trì và kiên định. Để đi được suốt 10 năm trên con đường mình chọn, tôi phải học cách “lì đòn” với mọi thử thách. Việc vẽ không khó, nhưng để sống được với nó thì vô cùng gian nan. Có những lúc tôi tự hỏi: “Vẽ để làm gì?”, “Tại sao phải theo nghề này mà không phải nghề khác?”… những câu hỏi lớn không dễ có lời đáp. Rồi đến những điều nhỏ nhặt, cụ thể hơn: “Lấy tiền đâu mua màu, mua toan? Lấy tiền đâu để ăn, để sống?” chẳng hạn. Tất cả đều buộc tôi phải tự tìm cách trả lời, tự mình vượt qua. Đó là điều khiến tôi cảm phục và tự hào nhất về chính mình.
Tôi có vài cột mốc đáng nhớ như bức tranh tôi xem là “dấu ngoặt” trong sự nghiệp, hay lần đầu tiên tự kiếm được tiền từ việc vẽ, bán được bức tranh đầu tiên. Mỗi mốc như thế đều là bài học. Nó cho tôi niềm tin rằng mình đang đi đúng hướng, và rằng chỉ cần đủ kiên định thì nghề sẽ không phụ mình.
Đó là lúc tôi hoàn thành bức Phía trước phòng vẽ. Khi ấy, tôi cảm giác mình đã “tìm ra điều cần tìm” – một phương pháp làm việc, chứ không chỉ là cách vẽ cho riêng bức tranh đó. Từ “đặt vấn đề” đến “giải quyết vấn đề”, tôi nhận ra rằng mọi thứ quanh mình – những hình ảnh, khung cảnh, vật dụng, cả những thứ tầm thường, xấu xí, nhếch nhác đều có vẻ đẹp và giá trị riêng. Tôi chỉ đơn giản là phơi bày lại cái đẹp bình dị ấy lên mặt tranh, bằng kỹ thuật tưởng chừng giản đơn, không dụng công. Tôi vẫn hay ví von: “Nghĩ thật nhiều để làm thật ít, làm thật ít để hiệu quả thật cao.” Với tôi, vẽ là cách bày biện lại những cái đẹp bị lãng quên trong đời sống.
Đúng rồi! tôi xem tranh vẽ và việc vẽ không chỉ là công việc mà nó còn là cái nơi chốn để tôi tìm thấy một niềm vui, một trạng thái an tĩnh, một ” chiếc sofa để tôi dựa vào ” sau những mệt mỏi muộn phiền thường ngày.
Tôi nhìn mọi thứ đều “hư vô”, đều “mất mát”, đều sẽ có lúc “không còn gì nữa” nhưng đó là trong vô lượng thời gian. Còn trong hữu lượng thời gian ngắn ngủi như một đời người, tôi lại rất xem trọng giá trị của mọi thứ. Do đó, tôi đặc biệt lưu ý đến “hiện tại”, luôn mong mỗi khoảnh khắc đều được sống trọn vẹn, không phí hoài.
Tôi kiểm soát bằng việc ” ngồi im và suy nghĩ ” suy nghĩ về cái gì làm mình buồn, rồi suy nghĩ tìm cách giải quyết cái vấn đề đấy
Khoảnh khắc tôi quan sát một bức tường khô khan, nhàm chán nhưng dưới tác động của thời gian và ánh sáng trong ngày, nó biến đổi màu sắc. Vẻ đẹp của thứ tưởng như “không có gì đẹp” ấy khiến tôi xúc động và thường trở thành một bức tranh.
Là một đường thẳng đi tới. Tôi luôn ngợi ca sự ngay thẳng, chính trực, kỷ luật và kiên định. Đường thẳng cũng là nét chủ đạo trong tranh tôi – chậm rãi, bền bỉ, bất biến và tịnh tiến về phía lý tưởng.
“Nguyên tử” ấy là trạng thái mà đối tượng trước mặt gây ra cho tôi. Nó có thể là bất cứ thứ gì – như một bông cúc tàn gợi nỗi buồn cô liêu. Tôi vẽ là để phơi bày cái trạng thái ấy ra mặt tranh. Đó chính là “nguyên tử” trong hội họa của tôi.
Thông tin triển lãm:
– Thời gian: Từ ngày 12/10/2025 đến ngày 12/11/2025
– Địa điểm: Ô Art Space, 292/15 Điện Biên Phủ, P.17, TP.HCM
– Giờ mở cửa: 7g00 – 21g00
– Vào cửa: Miễn phí
Cảm ơn những chia sẻ của anh.
MEN’S FOLIO, tạp chí quốc tế về thời trang và phong cách sống dành cho Quý Ông sành điệu, có bề dày hơn 25 năm kể từ ngày thành lập đầu tiên vào năm 1997 tại Singapore. Men’s Folio mang sứ mệnh quảng bá tài năng châu Á, cũng như xu hướng thời trang nổi bật nhất qua các mùa. Hiện ấn phẩm đã có mặt tại đa quốc gia, hoạt động mạnh mẽ ở các nước Đông Nam Á, và chính thức có mặt tại Việt Nam vào tháng 11/2020. Ấn phẩm Men’s Folio Vietnam hội tụ những bài viết tinh hoa, hình ảnh bắt mắt, giới thiệu những nhân vật danh tiếng của ngành công nghiệp thời trang và giải trí Việt Nam. Cùng cái nhìn tổng quan về xu hướng, thời trang và phong cách sống nổi bật nhất dành cho phái mạnh theo từng mùa/năm.
Copyright © 2024 Luxuo Media Vietnam. All Rights Reserved. Website Developed by Tony Toàn