DRINK-IN HOT LIST: Lại Chính Trực – Vẽ tình yêu trên bàn ăn với EM.Me house bar & a.dau my dear’s kitchen

  • by Huyền My Trương
  • September 23, 2025

Lấy cảm hứng từ câu chuyện tình yêu, founder Lại Chính Trực đã kiến tạo EM.Me house bar và a.dau my dear’s kitchen như hai lát cắt thời gian của cùng một mạch cảm xúc. Nếu EM.Me là hiện tại và tương lai, thì a.dau là nơi anh trở về điểm khởi đầu, tiếp nối câu chuyện của mình bằng những trải nghiệm chân thật, bản năng và sâu sắc hơn.

Anh từng chia sẻ: “EM.Me là không gian ở hiện tại và tương lai, thì a.dau chính là ngôi nhà EM.Me ở quá khứ, nhưng với phiên bản không màu”. Anh có thể giải thích rõ hơn về mối liên hệ “xoắn kép” này từ góc độ người sáng lập? Và trong quá trình phát triển cả hai, anh có nhận thấy sự “cộng sinh” giữa hai thương hiệu, hỗ trợ nhau để hoàn thiện không?

Mối liên hệ “xoắn kép” giữa EM.Me và a.dau như hai mặt của một đồng xu, hay đúng hơn là hai thời điểm trong một dòng chảy cảm xúc. Em.me là hiện tại và những dự phóng tươi sáng về tương lai, một không gian nguyên vẹn, đầy màu sắc. Còn a.dau là “ngôi nhà” quá khứ của EM.Me, phủ màu trắng đen mang theo những vết xước của sự tan vỡ, nhưng vẫn còn vương vấn hơi ấm của những ký ức. Cả hai tồn tại song song trong cùng một tọa độ, tạo ra một vòng lặp cảm xúc, nơi khách hàng có thể tìm thấy sự phản chiếu của chính mình, từ những nồng nàn đến những đổ vỡ, rồi lại hướng về sự hàn gắn và hy vọng.

Trong quá trình phát triển, tôi nhận thấy sự “cộng sinh” giữa EM.Me và a.dau là một yếu tố then chốt để hoàn thiện trải nghiệm tổng thể. Giống như trong cuộc sống, sự trân trọng thường đến từ sự so sánh. Để cảm nhận được sự ấm áp và vẹn nguyên của EM.Me, khách hàng phải “đi qua” a.dau để cảm nhận cô đơn, dang dở. Ngược lại, a.dau với câu chuyện về sự tan vỡ và mong muốn hàn gắn lại được nâng đỡ bởi sự tươi sáng và hy vọng mà EM.Me mang lại. Chúng là hai mảnh ghép tương phản nhưng bổ trợ lẫn nhau, tạo nên một câu chuyện đa chiều và sâu sắc hơn.

Tên gọi “EM.Me” và “a.dau” không dễ đoán, thậm chí dễ gây hiểu lầm nếu chỉ nhìn thoáng qua. Anh có thể chia sẻ về quá trình hình thành những cái tên này?

Quả thật, thương hiệu luôn cần dễ đọc và gợi mở về những gì mình làm. Nhưng nó không phải là tất cả. Quan trọng là cách ta khiến một cái tên vô nghĩa trở nên đáng nhớ và gắn liền với giá trị của mình. Như EM.Me, sự kết hợp “em” và “me” vừa vặn cả nghĩa Anh lẫn Việt, tượng trưng cho nơi dành cho em và tôi. Còn cách người ta gọi nó ra sao không quá quan trọng, miễn là cuối cùng họ hiểu được thông điệp tôi muốn truyền tải.

Khi chuyển sang a.dau, cái tên này lại mang một câu chuyện cá nhân sâu sắc. Tôi chọn “a.dau” không chỉ bởi dễ nhớ, mà nó gói ghém một tầng ý nghĩa về sự tan vỡ và sự hối hận trong một mối quan hệ. Đó là tiếng lòng của người đàn ông khi nhận ra lỗi lầm với người thương. Dù có giận hờn, cuối cùng họ vẫn trở về dưới một mái nhà. Vì thế, a.dau không phải là một “fusion kitchen” khô khan, mà là “my dear’s kitchen” đầy tình cảm.

Dù là những món ăn đường phố quen thuộc nhưng được nấu bằng tất cả sự yêu thương của người đàn ông trong căn bếp, không theo bất kỳ quy tắc nào. Dẫu có những khó khăn ban đầu khi nguồn lực còn hạn chế, tôi tin rằng cái tên ấy sẽ dần tìm được chỗ đứng và kết nối với khách hàng thông qua những giá trị chúng tôi mang lại.

Làm sao anh giữ vững bản sắc thương hiệu giữa sự cạnh tranh về hình thức và trải nghiệm để không bị cuốn vào lối mòn được chi phối bởi xu hướng?

Đối với tôi, sự dễ chịu là yếu tố quan trọng nhất. Tôi không muốn tạo ra không gian khiến khách hàng cảm thấy choáng ngợp hay thực hiện bữa ăn quá phức tạp. Mục tiêu cốt lõi tôi hướng đến là một không gian bất kỳ ai đến cũng thấy thoải mái như ở nhà.

Vì lẽ đó, chúng tôi giữ nguyên tắc chế biến món ăn ở một mức độ vừa phải. Điều này không có nghĩa là chúng tôi không có khả năng làm tốt hơn, mà vì nó phù hợp với bản sắc riêng. Bên cạnh đó, tôi cũng tiết chế sự lộng lẫy của không gian, đôi khi chỉ thêm chút vui vẻ, để mọi người cảm nhận được sự gần gũi, tự nhiên.

Sự dễ chịu đó còn đến từ việc chúng tôi biết đủ, biết giới hạn số lượng khách sao cho không gian luôn giữ được sự thoải mái. Ở Việt Nam, nhiều người có xu hướng tận dụng tối đa diện tích, nhưng chúng tôi thì không. Việc đi ngược lại số đông, giữ vững định hướng riêng đã giúp chúng tôi có được sự ủng hộ lâu dài.

Kinh doanh một nhà hàng chắc chắn đòi hỏi sự cân đối kỹ lưỡng giữa chất lượng dịch vụ, chi phí vận hành và dòng tiền. Đâu là chiến lược cụ thể mà anh áp dụng để đảm bảo sự ổn định tài chính trong khi vẫn duy trì được trải nghiệm khách hàng?

Câu chuyện này gắn với những ngày dịch bệnh đầy biến động. Tôi quyết định mở EM.Me vào thời điểm dịch bùng phát lần hai. Thuê mặt bằng từ tháng 11/2020, nhưng mãi đến tháng 3/2021 mới có thể bắt tay vào xây dựng. Lúc đó, tôi đang bận rộn công việc thiết kế nên không thể dành toàn thời gian cho quán. Sau đó, bản thiết kế được hoàn chỉnh và xây xong vào tháng 30/4/2021, thì lại vướng đợt bùng dịch. Thành phố phong tỏa, tôi không thể triển khai tiếp và vẫn phải trả chi phí mặt bằng đều đặn suốt vài tháng.

Khoảng thời gian đó dạy tôi bài học lớn về việc kiểm soát chi phí cố định. Mức thuê, lương nhân sự, tất cả phải nằm trong giới hạn để điểm hòa vốn không quá cao. Nhờ vậy mới trụ được qua những giai đoạn khó lường như vậy. Bài học đó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến cách tôi vận hành a.dau và cả việc lên menu – mọi thứ đều phải vừa sức, vừa túi, nhưng vẫn có điểm “chạm” đến khách hàng. Sáng tạo phải thực tế, với khả năng của đội ngũ, chứ không chạy theo cái tôi, hoặc tham vọng cá nhân.

Mỗi món ăn tại a.dau my dear’s kitchen không chỉ là sự kết hợp giữa hương vị, mà còn là một phần trải nghiệm ẩm thực được ví như hành trình chữa lành, đưa thực khách qua bao cung bậc cảm xúc. Anh có thể chia sẻ về quá trình sáng tạo đằng sau menu của a.dau?

Thực đơn của a.dau được xây dựng như một hành trình cảm xúc của hai người sống chung dưới một mái nhà. Mỗi giai đoạn trong mối quan hệ ấy được vị giác hóa một cách cụ thể. Khởi đầu là những món hải sản bổ dưỡng, tượng trưng cho sự nồng nhiệt và chăm sóc thuở ban đầu. Khi giận hờn, thực khách sẽ tìm thấy các món ăn đường phố, thậm chí cả mì gói biến tấu, như một sự phản ánh việc người đàn ông bị “đuổi” ra ngoài.

Sự hòa giải và quan tâm được thể hiện qua những món “healthy”, một cách bù đắp lặng lẽ. Khi nghĩ về một gia đình lớn hơn, những món ăn quen thuộc như bánh mì chảo hay bún bò được nâng tầm, mang ý nghĩa sum vầy. Cuối cùng, tầng tráng miệng là sự thư thái và bình yên, gợi nhớ về những hương vị ngọt ngào tình yêu.

Anh nghĩ sao về mối liên hệ giữa món ăn và không gian ẩn mình, liệu có sự tương tác nào giữa hai yếu tố này trong việc tạo nên trải nghiệm trọn vẹn cho khách hàng?

Khi một không gian “ẩn mình” khơi gợi được sự đồng điệu sâu sắc, người ta có xu hướng muốn giữ gìn cái chất riêng, sợ sự thay đổi làm phai nhạt cảm xúc ban đầu. EM.Me đã tạo ra được điều đó, một điểm trú ngụ cho những người cùng tần số tìm thấy sự thuộc về.

Liên kết với a.dau, tôi nghĩ mối tương tác giữa món ăn và không gian ẩn mình là vô cùng mật thiết trong việc tạo nên một trải nghiệm trọn vẹn. Nhà hàng, tự bản thân đã là một không gian ẩn chứa câu chuyện. Những món ăn ở đây, tuy không cầu kỳ và hoa mỹ, song lại mang đậm dấu ấn cá nhân, được “ẩn giấu” sau những tầng ý nghĩa về cảm xúc và ký ức.

Sự “ẩn mình” của không gian a.dau tạo ra một sự riêng tư, sự khám phá thú vị cho thực khách. Khi đó, những món ăn, dù là bình dị lại trở nên đặc biệt hơn. Bởi lẽ, chúng được thưởng thức trong một không gian mang đậm dấu ấn cá nhân và khơi gợi những cảm xúc sâu lắng. Sự tương tác hài hòa giữa món ăn và không gian “ẩn” ấy mang đến một trải nghiệm độc đáo, khó quên.

Là một người điều hành, làm sao anh đánh giá hiệu quả của mỗi trải nghiệm khách hàng tại đây? Có những chỉ số, dấu hiệu nào để anh biết rằng mình đã thành công trong việc tạo dựng một không gian đầy cảm xúc và không quên mục tiêu kinh doanh?

Tại a.dau, sự kết nối với khách hàng được xây dựng một cách tinh tế và cá nhân hóa. Chúng tôi không chỉ đơn thuần phục vụ món ăn, mà còn trao gửi những dòng thơ như một lời hỏi thăm chân thành vào cuối ngày. Những vần thơ ấy thường xoay quanh những cảm xúc thường nhật, những trải nghiệm quen thuộc trong cuộc sống, để khách hàng có thể bất ngờ tìm thấy sự đồng điệu và cảm thấy được thấu hiểu. Phản hồi từ cuốn sổ nhật ký mà khách hàng chia sẻ khi thanh toán đã chứng minh sức mạnh kết nối kỳ diệu của những dòng thơ này, khi nhiều người bày tỏ sự ngạc nhiên và xúc động vì tìm thấy chính mình trong đó.

Việc lắng nghe và quan sát trực tiếp cũng là một phần quan trọng trong việc đánh giá trải nghiệm. Tôi và đội ngũ luôn cố gắng “đọc vị” cảm xúc của khách hàng ngay trong không gian quán. Chúng tôi khuyến khích sự chủ động báo cáo về tâm trạng và mức độ hài lòng của khách. Những ánh mắt buồn vui, nụ cười mãn nguyện hay thoáng chút cau mày đều là các chỉ số quý giá. Với a.dau, thành công không chỉ là khách hàng quay lại, mà còn là cảm xúc chữa lành, sự kết nối chân thật mà họ tìm thấy ở nơi này.

Ở vai trò nhà thiết kế nội thất, anh tập trung vào việc sáng tạo và tư duy hình ảnh. Nhưng với kinh doanh F&B, anh phải nghĩ đến vận hành và trải nghiệm khách hàng. Điều gì giúp anh chuyển từ góc nhìn nghệ thuật sang góc nhìn chiến lược khi cần?

Khi chuyển từ vai trò nhà thiết kế nội thất sang người sáng lập một nhà hàng, sự thay đổi nằm ở việc mở rộng phạm vi tác động. Thay vì chỉ tập trung vào thị giác và không gian tĩnh, tôi phải nghĩ đến dòng chảy vận hành và trải nghiệm đa giác quan của khách hàng. Điều giúp tôi chuyển đổi góc nhìn chính là việc đặt “hạnh phúc của người khác” làm trung tâm.

Tư duy thiết kế giúp tôi tạo ra một không gian a.dau độc đáo và gợi cảm xúc, trong khi việc thấu hiểu mong muốn và trải nghiệm của khách hàng giúp tôi xây dựng một mô hình kinh doanh bền vững, nơi cả không gian và dịch vụ đều hướng đến sự hài lòng và niềm vui của họ. Sự thấu hiểu này, kết hợp với tư duy kinh doanh sắc bén, giúp tôi cân bằng giữa yếu tố sáng tạo độc đáo và sự vận hành hiệu quả nhà hàng.

Sau EM.Me và a.dau, nhiều người sẽ đặt kỳ vọng anh mở rộng mô hình hoặc tạo thêm những không gian mang dấu ấn cá nhân. Nhưng điều gì mới thực sự là định hướng dài hơi mà anh theo đuổi?

Sau EM.Me và a.dau, việc mở rộng mô hình hay tạo thêm những không gian mới mang dấu ấn cá nhân là một lẽ tự nhiên. Tuy nhiên, ở góc độ người làm sáng tạo kiêm vận hành, định hướng dài hơi mà tôi thực sự theo đuổi không chỉ dừng lại ở việc nhân rộng.

Điều tôi hướng đến là tạo ra những không gian có khả năng “giải tỏa” mọi người khỏi những bộn bề, những guồng quay trong cuộc sống thường nhật, dù theo một cách trầm lắng hơn, có chiều sâu hơn, nhưng vẫn mang lại sự thư thái và niềm vui nhẹ nhàng. Đó là một sự tiếp nối tinh thần, một sự phát triển về mặt cảm xúc mà tôi muốn mang đến cho những “người đồng điệu” của mình.

Cảm ơn những chia sẻ của anh.

Bài: Khánh Duyên

library