M-Merging Face – Hồ Đông Quan: “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình được chia những ‘lá bài đẹp nhất'”

  • by Thương Phạm
  • October 14, 2025

Không phải ai cũng được chia những “lá bài đẹp” từ đầu. Có người phải đi đường vòng, phải ngã, phải tự chứng minh từng chút một. Nhưng cũng chính từng khúc quanh, đường vòng đó lại khiến con người ta có thêm bản lĩnh. Như cách Hồ Đông Quan đang từng ngày mài giũa phiên bản tốt nhất cho chính mình.

Có thể thấy năm nay, Hồ Đông Quan ghi dấu ấn bằng những “lần đầu tiên” rất ý nghĩa. Trong đó, “Best Rising Star of the Year” từ Men’s Folio Vietnam là giải thưởng cá nhân đầu tiên bạn nhận được trong quá trình hoạt động nghệ thuật. Bạn từng nói không xem giải thưởng này là thành tựu, mà chỉ là khởi đầu. Vậy khởi đầu ấy đang mở ra cho bạn những dự định hay thử thách như thế nào?

Năm nay là một chặng đường của những cơ hội quý giá khi cái tên Hồ Đông Quan được hiện diện trên màn ảnh, sân khấu lẫn truyền hình – từng bước đến gần hơn với khán giả. Tôi cảm thấy rất tự hào và biết ơn. Trên hành trình đó, đề cử “Best Rising Star of the Year” từ Men’s Folio Vietnam với tôi vừa là một sự ghi nhận “đắt giá”, vừa là lời nhắc nhở giữ vững đam mê. Tôi rất trân trọng khoảnh khắc này, nhưng không vì thế mà cho phép bản thân thoả mãn quá sớm. Tôi hiểu rằng đây chỉ mới là điểm khởi đầu cho một chặng đường dài phía trước cần kiên nhẫn, nghiêm túc để hoàn thiện hơn.

“Rising Star” – “một ngôi sao đang lên”, với ý nghĩa này, bạn định nghĩa như thế nào về sự “đang lên” của mình? Và theo bạn, yếu tố nào quyết định việc chạm tới đỉnh cao của ngôi sao đó?

Ở thời điểm này, tôi rất tự tin khi nói rằng bản thân thật sự “đang lên” từng ngày vì tôi không ngừng trau dồi, rèn luyện và hoàn thiện hơn những kỹ năng cần thiết trong lĩnh vực nghệ thuật. “Rising star” là một cụm từ phù hợp để mô tả hình ảnh đó của bản thân tôi. Chắc chắn trong tương lai, tôi sẽ tiếp tục chứng minh việc mình có thể trở thành một “ngôi sao” thật sự – tỏa sáng với thực lực, thuyết phục khán giả để từng bước có thiện cảm, yêu thích và đồng hành với tôi.

Hành trình ở “Tân Binh Toàn Năng” thật sự kỳ diệu. Trước khi tham gia, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là không gian để được sống với đam mê, làm những điều mình thích và cống hiến cho nghệ thuật, như vậy là đủ rồi. Nhưng qua từng chặng, tôi mới nhận ra mình may mắn nhường nào khi xung quanh luôn có rất nhiều khán giả yêu thương. Điều xúc động hơn cả là những người yêu thương tôi cũng bắt đầu kết nối với nhau, tạo nên nguồn năng lượng và sức mạnh rất đẹp. Từ đó, tôi hiểu rằng mình không chỉ gánh trên vai trách nhiệm cho ước mơ hay riêng bản thân nữa, mà còn vì tình yêu thương mà khán giả đã dành cho tôi. 

Một số ý kiến cho rằng những ai lựa chọn đi theo hướng “performance” thường ít được đánh giá cao hoặc bị nghi ngờ về khả năng thanh nhạc. Bạn nghĩ sao về quan điểm này? Nếu phải gói gọn tinh thần “performance” của mình trong một hình ảnh, bạn sẽ chọn gì?

Đối với tôi, dù là “vocalist” hay “performer”, mục tiêu sau cùng của người nghệ sĩ vẫn là truyền tải cảm xúc trọn vẹn đến với khán giả. Chắc chắn trong tương lai, mọi người sẽ được thấy một Hồ Đông Quan vừa có thể cháy hết mình trong những vũ đạo gai góc, vừa có thể kể câu chuyện giai điệu đầy cảm xúc qua những bản ballad. Và nếu để gói gọn tinh thần “performance” của bản thân, tôi sẽ dùng hai chữ “ổn định”. Có nhiều ý kiến cho rằng tôi chưa tạo ra sự bứt phá rõ rệt, nhưng với tôi, sự ổn định lại là kết quả của một quá trình dài miệt mài nỗ lực. Điều đó không có nghĩa là tôi bằng lòng với hiện tại hay ở mãi trong vòng an toàn. Ngược lại, đó là nền móng vững chắc để tôi tiếp tục thử sức với những điều mới mẻ và tiến xa hơn nữa.

Văn hóa thần tượng quốc nội đang ngày càng nở rộ trong bộ phận giới trẻ. Là một phần của văn hoá mới mẻ này, bạn muốn bản thân đại diện cho điều gì? Đâu là “điểm nhận dạng” mà bạn tự tin nhất khi được đặt cạnh các tân binh khác nói riêng và các gương mặt gen Z trong ngành giải trí nói chung?

Để đến được ngày hôm nay, tôi đã đi qua một chặng đường khá khó khăn, thử thách, nhiều vấp ngã. Chính vì vậy, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu được khán giả đón nhận với hình ảnh Hồ Đông Quan luôn bền bỉ và vươn lên. Hai yếu tố đó chính là “kim chỉ nam” để tôi giữ vững tinh thần trên con đường không mấy dễ dàng này.

Tôi muốn hiểu rõ hơn về hành trình đến với nghệ thuật của bạn. Nó đã diễn ra như thế nào? Ai là người truyền cho bạn động lực và có bước ngoặt nào mà bạn luôn nhớ mãi trên con đường ấy?

Tôi không tiếp xúc hay nuôi dưỡng tố chất nghệ thuật ngay từ nhỏ, mà được gia đình định hướng theo học ngành kinh tế. Phải đến những năm cuối đại học, khi ở tuổi  21-22, tôi mới bắt đầu hành trình chuyên nghiệp của mình với vai trò dancer. Thời điểm đó, mọi thứ đối với tôi khá là ngột ngạt, tôi nhút nhát, ngại thể hiện, không đủ tự tin để cất tiếng nói của mình. Mà trong nghệ thuật, đó lại là một điểm trừ lớn.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình được chia những “lá bài đẹp nhất”, thậm chí thường phải bắt đầu chậm hơn và thấp hơn so với người khác. Nhưng giờ nhìn lại, tôi biết ơn những tháng ngày mơ hồ, những khoảnh khắc hoài nghi và cả những người đã đi cùng tôi trong giai đoạn đó. Chính họ, cùng những cột mốc ấy, đã giúp tôi của hôm nay trở nên vững vàng và trưởng thành từng ngày.

Cũng trong những năm tháng hoạt động nghệ thuật dưới vai trò dancer, tôi nhận ra mỗi khoảnh khắc trên sân khấu, ngọn lửa bên trong tôi cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tôi khao khát có nhiều sân khấu cho riêng mình. Và rồi bước ngoặt đến khi tôi quyết định rời khỏi vũ đoàn. Khi ấy, dù bản thân còn nhiều thiếu sót nhưng tôi biết đã đến lúc mình cần mở ra một cánh cửa mới để tìm tiếng nói riêng và dấn thân vào những điều thật sự thuộc về mình. Đó là một hành trình rất dài để hiểu tôi là ai, có thể làm được gì để cống hiến cho nghệ thuật. 

Người hoạt động nghệ thuật đa phần mong muốn mở rộng biên độ, không bị đóng khung trong một vai trò nhất định, tôi thấy bạn cũng có tham vọng đó. Tuy nhiên, con người ta hay bị mắc kẹt giữa “tự lượng sức mình” và “giới hạn khả năng của bản thân”. Theo bạn, làm thế nào để giữ sự tỉnh táo để biết mình đang ở đâu, nhưng đồng thời vẫn đủ can đảm để bứt phá khỏi giới hạn ấy?

Tôi thừa nhận mình là người nghệ sĩ đầy tham vọng, luôn mong muốn được phát triển ở nhiều lĩnh vực và đảm nhận nhiều vai trò khác nhau. Trong hành trình đó, tôi không ít lần tự hỏi về giới hạn và khả năng thật sự của bản thân. Tuy nhiên, với sự lý trí và cầu toàn, tôi luôn nhìn rõ cả ưu điểm lẫn khuyết điểm của mình, từ đó dành nhiều thời gian để học hỏi, rèn luyện, chậm rãi trau chuốt nhằm mang đến phiên bản tốt nhất trước khán giả.

Ngoài ra, có một câu mà tôi luôn dành để nhắc nhở mình: “Biết mình, biết ta”. Đó là lời nhắc giữ sự cân bằng, để luôn ý thức rõ mình đang có gì, cần gì và phải làm gì, nhất là trong một thị trường nơi các tài năng trẻ không ngừng xuất hiện và phát triển từng ngày.

Khoảnh khắc nào cho bạn niềm tin rằng con đường mình đang đi là đúng đắn, phù hợp? Bạn thường lấy gì làm điểm tựa để duy trì và thổi bùng hơn nữa niềm tin ấy?

Gia đình là điểm tựa rất vững chắc đối với tôi. Mặc dù việc từ bỏ ngành học để rẽ hướng sang nghệ thuật chưa từng là điều dễ dàng. Nhưng sau tất cả, gia đình vẫn luôn âm thầm phía sau ủng hộ và quan tâm tôi. Chính niềm tin và tình yêu đó lại trở thành động lực cho tôi rèn luyện, không chỉ thanh nhạc mà còn vũ đạo, kỹ năng trình diễn,… Để đến một ngày nào đó, ba mẹ sẽ thật sự tự hào, không còn lo lắng nữa và có thể yên tâm rằng tôi đang đi đúng con đường đã lựa chọn.

Ngoài ra, những khoảnh khắc được đứng trước ống kính, bước lên sân khấu, sống trọn vẹn cảm xúc, thể hiện cá tính nghệ sĩ của mình,… đều là giây phút khiến tôi hạnh phúc nhất. Tôi từng tự hỏi, nếu không hoạt động nghệ thuật, liệu mình còn có thể tìm thấy niềm vui nào khác không. Và câu trả lời là không. Con đường này sinh ra là dành cho tôi và tôi tin, cả cuộc đời mình sẽ luôn cống hiến cho nghệ thuật.

Có thể dùng một từ nào để thể hiện sự thay đổi giữa Hồ Đông Quan của hiện tại và thời điểm mới vào nghề?

Đó là niềm tin. Hồ Đông Quan hiện tại chưa phải là một phiên bản hoàn hảo nhất, nhưng đã là một Hồ Đông Quan biết tin vào bản thân, dám cất lên tiếng nói riêng, dám thể hiện bản lĩnh và cá tính nghệ sĩ của mình trước công chúng. Và hơn hết, tôi dám nhận và dám cho đi tình yêu thương – giữa mình và khán giả, giữa mình và những người luôn yêu thương, đồng hành.

Có bộ phim, cuốn sách hoặc bài hát nào đặc biệt ảnh hưởng đến con người và lối sống của bạn không?

Có một bài hát đặc biệt ảnh hưởng đến con người tôi, đó là “Tomorrow and Today” của JJ Project. JJ Project với 2 thành viên Park Jin Young và JB là hai nghệ sĩ mà tôi xem như hình mẫu lý tưởng. Họ có cá tính nghệ thuật rất rõ ràng và riêng biệt, trên hết là sự kỷ luật cực kỳ cao. Tôi luôn mong muốn bản thân có thể trở thành một nghệ sĩ đa năng, đóng góp trong nhiều lĩnh vực và được khán giả đón nhận như cách mà hai thành viên của JJ Project đã làm được. 

Còn “Tomorrow and Today” đến với tôi vào những thời điểm tôi thấy chơi vơi nhất, hoài nghi về chính mình nhất. Ca khúc gắn liền với hành trình phát triển cũng như khám phá con người thật trong nghệ thuật của tôi. Đó là lý do tôi luôn đặc biệt trân trọng và tâm đắc với bài hát này.

Nếu không phải là âm nhạc, bạn sẽ làm gì để lấp đầy thời gian cũng như “tái tạo” năng lượng cho bản thân?

Thật ra, tôi không phải là người quá thích những nơi đông đúc. Thay vào đó, tôi sẽ tìm đến những nơi mang năng lượng chữa lành như một quán cà phê yên tĩnh hay đơn giản là ngay chính căn nhà mình. Bên cạnh đó, tôi cũng rất đam mê thể thao, đặc biệt là bóng đá. Mỗi lần ra sân, tôi như được giải phóng và thoải mái theo một cách rất khác. Chính những điều này giúp tôi nạp lại năng lượng tích cực, để khi bước lên sân khấu, tôi có thể cháy hết mình và thật sự kết nối với khán giả bằng tất cả những gì chân thành nhất.

Cuối cùng, với hành trình nghệ thuật phía trước của Quan, tôi và khán giả có thể mong đợi điều gì?

Tôi vẫn sẽ là một Hồ Đông Quan luôn bền bỉ, luôn cân bằng với chính mình và mới mẻ qua nhiều vai trò khác nhau. Tôi sẽ không ngừng hoàn thiện bản thân trong tương lai. Hy vọng rằng mọi người luôn dõi theo, ủng hộ tôi trong những hoạt động sắp tới. Xin chân thành cảm ơn!

Cảm ơn những chia sẻ của Hồ Đông Quan. 
Ảnh: Tổng hợp

library