Pride Month: 4 chuyện tình hấp dẫn đáng xem qua màn ảnh nhỏ

  • by Thương Phạm
  • June 16, 2025

Không còn là dòng phim “ngách”, phim “boy’s love” Thái đang ngày càng khẳng định sức hút và tầm ảnh hưởng sâu rộng đến các vấn đề văn hóa và xã hội. Nhân dịp Pride Month – tháng 6 ngập tràn sắc cầu vồng của niềm tự hào, hãy cùng điểm qua những tựa phim boy’s love Thái Lan ngọt ngào, ý nghĩa và đáng xem nhé! 

Bad Buddy (Chỉ là bạn thôi, nha bạn)

Chắc chắn trong danh sách những bộ phim cần “cày” trong tháng Pride Month này không thể thiếu “Bad Buddy”. Tác phẩm thành công không chỉ nhờ tương tác giữa cặp đôi chính, mà còn mang đến nhiều thông điệp về cảm xúc không bị rập khuôn, dung dị nhưng cũng đồng thời vừa vặn với tinh thần cởi mở về tình yêu của thời đại mới.

Câu chuyện xoay quanh Pat (Pawat Chittsawangdee) và Pran (Korapat Kirdpan) – hai nam sinh đến từ hai gia đình vốn coi nhau là “kẻ thù không đội trời chung” bởi kinh doanh cùng một lĩnh vực. Ngay cả trước khi sinh ra, Pat và Pran đã được định sẵn sẽ lớn lên trong sự cạnh tranh, không thể thân thiết, càng không thể yêu thích nhau. 

Tuy nhiên, mối quan hệ của họ dần thay đổi, khoảng cách dần thu hẹp sau một lần Pran bất chấp nguy hiểm, nhảy xuống ao để cứu Pa – em gái của Pat. “Đối thủ” giờ đây chỉ còn là vỏ bọc bên ngoài, thật ra bên trong, họ đã không còn thực sự ganh ghét nhau nữa. Dần dần, cả hai thân thiết hơn vì những sự trùng hợp như năm lớp 9 cùng đăng ký vào một ban nhạc hay học cùng một trường đại học. Những chi tiết nhỏ nhưng là chất xúc tác mạnh mẽ hình thành lên tình cảm giữa Pat và Pran. 

Không ồn ào, không drama, tình cảm giữa họ lớn dần lên rất tự nhiên. Đặc biệt là thái độ rất tỉnh táo của nhân vật Pat với cảm xúc của mình. Dù từng thích con gái, nhưng khi nhận ra tình cảm dành cho Pran, Pat không bối rối hay đấu tranh nội tâm quá mức, cậu đơn giản đón nhận cảm xúc đó của bản thân, như một lẽ thường: Yêu là yêu, bất kể giới tính. 

Tuy nhiên, ánh nhìn phán xét và áp lực từ gia đình vẫn là thử thách mà họ cần vượt qua. Pat và Pran vẫn lựa chọn giữ vững tình cảm cá nhân, vẫn yêu theo cách mà họ thấy đúng.

“Chúng ta không thể thay đổi được những người xung quanh, nhưng cũng không thể để họ thay đổi hai chúng ta.”

Đó là một tuyên ngôn về ranh giới rõ ràng giữa sự thấu hiểu và đánh mất bản thân. Không bị cuốn vào việc chống đối hay chiều lòng, Pat và Pran giữ tình yêu ấy trong yên lặng. Ở một thời đại nơi giá trị cá nhân bị bào mòn bởi sự bàn tán của xã hội, câu nói ấy nhắc ta rằng đôi khi, điều dũng cảm nhất không phải là đứng lên cãi lại số đông mà là đủ yêu bản thân để không bị nuốt chửng trong những phán xét.

“Chẳng phải là mọi người muốn biết sự thật sao? Đến lúc biết rồi lại không ai chấp nhận nó?” 

Lại thêm một cú chạm rất thật vào hiện thực xã hội, nơi con người luôn đòi hỏi sự minh bạch nhưng lại không dám đối diện với sự thật – cái đi ngược với niềm tin vốn có của họ. Cặp đôi Pat và Pran không tìm cách làm vừa lòng đám đông. Họ chỉ đơn giản là sống đúng với bản ngã và tình cảm của mình. Và có lẽ, chính điều đó đã khiến “Bad Buddy” trở thành một bộ phim xem để thấu cảm, để thấy rằng sống thật đôi khi là hành trình gian nan nhất, nhưng cũng là hành trình xứng đáng nhất.

Tale of A Thousand Stars (Cổ tích ngàn sao)

Giữa một “rừng” phim boy’s love rực rỡ với đủ mọi phong cách, “Tale of a Thousand Stars” (2021) không chọn khai thác những khung cảnh thanh xuân, học đường ngọt ngào. Thay vào đó, bộ phim đi vào lòng người bằng những thước phim dịu dàng hòa mình vào thiên nhiên núi rừng, bằng những cảm xúc được kiến tạo từ trải nghiệm sống, cái chết và cả sự thức tỉnh của một tâm hồn từng lạc lối.

“Tale of a Thousand Stars” bắt đầu bằng một biến cố. Tian (Sahaphap Wongratch), một chàng trai vốn sống trong nhung lụa, nên ngay khi nghe tin mình bị bệnh tim, cậu liền xem nhẹ cuộc sống của chính mình. Nhưng Tian đã được ghép tim, trái tim được hiến tặng từ Torfun – một cô giáo trẻ tình nguyện ở vùng núi Pha Pun. “Hồi sinh” với một nhịp đập mới, Tian quyết định rời thành phố, tìm đến vùng đất hẻo lánh để thay Torfun hoàn thành ước nguyện còn dang dở. Tại đây, anh gặp chỉ huy Phupha (Pirapat Watthanasetsiri) – người ban đầu luôn giữ khoảng cách, nhưng dần mở lòng qua từng ngày đồng hành giữa thiên nhiên khắc nghiệt và lòng người ấm áp.

Điểm đặc biệt của “Tale of a Thousand Stars” không nằm ở những tình tiết lãng mạn rõ ràng, mà ở sự chuyển hóa rất từ tốn trong tâm lý nhân vật. Tình yêu giữa Tian và Phupha không bùng cháy, mà âm ỉ như bếp lửa trong căn nhà gỗ. Nó được xây nên từ niềm tin, sự quan sát, sẻ chia và thấu cảm. Và trong hành trình ấy…

“Nơi nào có hạnh phúc, nơi đó chính là nhà.”

Tian đã từng nghĩ “nhà” là nơi đầy đủ tiện nghi nhưng hóa ra, nhà lại là nơi lòng mình thấy bình yên, nơi trái tim chất chứa những yêu thương chân thành. “Tale of a Thousand Stars” đã đưa khán giả từ những đô thị náo nhiệt về với những bản làng heo hút không phải để nói về sự vất vả, mà để kể một câu chuyện sống động về hạnh phúc giản dị nhưng vẫn đủ đầy.

Ở một tầng sâu hơn, phim cũng đặt ra câu hỏi về giá trị của sự sống, không bằng những triết lý khô khan, mà qua những chiêm nghiệm rất “đời”.

“Cuộc đời không giống như trong game, chúng ta chỉ có một lần sống.”

Đó là lời nhắc nhở mà Tian buộc phải đối mặt sau khi suýt mất đi cơ hội làm lại cuộc đời. Không như game, không có nút “reset” hay 2 – 3 “mạng sống” nào tồn tại ở hiện thực. Vì vậy, sống thật và yêu thật không phải là điều nên làm, mà là điều bắt buộc nếu ta không muốn hối tiếc về sau.

“Tale of a Thousand Stars” cũng không cố gắng nói điều gì to tát, nhưng lại khiến người ta phải suy ngẫm sau mỗi tập. Trong sự bình yên của núi rừng, với nhịp sống chậm rãi tưởng như buồn tẻ ấy, bộ phim khiến người xem hoài nghi một điều rất đơn giản: Bạn có đang sống bằng cả “con tim” của mình không?

Theory of Love (Thuyết theo đuổi cậu)

Chậm rãi và lại có chút u buồn, “Theory of Love” như một bản ballad du dương về những cảm xúc bị che giấu và thời điểm tình cảm lỡ làng. Ở đó, Third (Gun Atthaphan) – một sinh viên ngành điện ảnh, đã yêu thầm người bạn thân cùng nhóm học là Khai (Off Jumpol). Suốt quá trình đó, Third thể hiện những khía cạnh không hoàn hảo, đôi khi yếu đuối và luôn mắc kẹt trong chính tình cảm ấy. 

“Ít nhất còn là bạn của nhau, vẫn hơn không là gì của nhau.”

Nỗi buồn của Third, chính là phải một mình chịu đựng và chờ đợi. Biết người đó không dành cho mình, nhưng cũng không đủ can đảm để rời xa hoàn toàn. Chọn cách ở lại, với tư cách là bạn có vẻ là cách duy nhất để không đánh mất người ta. 

Trong khi đó, Khai vô tư chẳng nhận ra. Chỉ cho đến một lần vô tình vào Facebook của Third, Khai mới xem được đoạn clip Third tự quay tỏ tình với mình. Ban đầu, Khai vì sợ cảm xúc của chính mình nên cứ né tránh, làm mọi cách để Third buông tay. Mà đời vốn trớ trêu, khi Third thực sự bỏ cuộc thì Khai mới nhận ra tình cảm của mình, vội vàng “cưa” lại người từng thích mình, tự mò mẫm tìm ra “Thuyết theo đuổi cậu”. 

“Tôi đã xem tất cả những phim tình cảm mà tôi có thể tìm được, để tìm ra câu trả lời rằng thật ra tình yêu là gì? Nhưng thay vì tìm thấy câu trả lời, tôi lại thấy cậu trong tất cả những phim đó. Tất cả các cảnh mà nhân vật chính thể hiện tình yêu với nhau, nó trùng với những điều mà cậu đã làm tất cả cho tôi trong suốt thời gian 3 năm chúng ta làm bạn. 

Tình yêu không phải đóa hoa xinh đẹp, cũng không phải bầu không khí sang trọng, nó là sự thật lòng mà cậu dành cho tôi bấy lâu nay. Và nếu tôi phải tỏ tình với cậu một lần, thì không còn cách nào tốt hơn là thật lòng theo kiểu cậu dành cho tôi bấy lâu nay.”

Khai đã tỏ tình với Third như vậy đó! Dũng cảm và thật lòng như cái cách Third đã làm âm thầm suốt 3 năm qua. Không còn là giả vờ, không phải là “sinh viên ngành điện ảnh” đọc thoại ở một kịch bản nào, tình yêu đó – được bày tỏ và cảm nhận bởi một con tim chân thật.

“Đối với tôi, Khai – cậu không phải là phim, cậu là đời thực.”

Bộ phim khép lại bằng câu nói ấy! Nhẹ nhàng nhưng đủ sức gieo dư âm trong tim người xem. Sau tất cả, Third không cần một Khai hoàn hảo như nam chính trong phim ngôn tình, không cần si tình quá mức hay lời thoại đường mật. Thứ cậu cần là một Khai biết sai, biết sửa, biết yêu và quan trọng nhất là dám thừa nhận tình cảm của mình dù có muộn màng. 

“Theory of Love” chạm đến cảm xúc người xem không phải bằng các yếu tố kịch tính, mà bằng hiện thực: Có những điều nếu không nói ra, sẽ mãi là tiếc nuối. Đó không chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần, mà là hành trình bóc tách nội tâm của những người trẻ để truyền tải những triết lý và thông điệp cần thiết. 

I Told Sunset About You (Giải mã tình yêu anh bằng tình yêu em)

“I Told Sunset About You” không chỉ là một câu chuyện tình, mà là những tầng nghĩa sâu sắc về việc trở thành chính mình. Với bối cảnh thơ mộng của Phuket, từng khung hình của phim được phủ tông vàng như nhuốm màu hoàng hôn trên biển – nơi có ký ức, ước mơ và những cảm xúc chưa gọi được thành tên. 

Teh (Billkin) và Oh Aew (Krit Amnuaydechkorn) là hai cậu bạn thân thuở nhỏ, từng rạn nứt, rồi lại cùng đối diện trong một giai đoạn quan trọng của cuộc đời: Tuổi 17 – giằng xé giữa tình bạn và tình yêu, giữa cái tôi và kỳ vọng của người khác. Tae, từ nhỏ đã chịu một áp lực vô hình từ người mẹ truyền thống, vì vậy khát khao theo đuổi ước mơ để có được sự công nhận của mẹ ngày càng quyết liệt. Còn Oh Aew lớn lên trong sự hoang mang của bản thân, chật vật tìm kiếm đam mê của riêng mình. Thế nhưng, chính Tae – người vừa là đối thủ, vừa là động lực đã truyền cảm hứng để Oh Aew theo đuổi giấc mơ diễn viên.

Tình yêu giữa Teh và Oh-aew không bắt đầu bằng những rung động rõ ràng, mà dần nhen nhóm từ sự cạnh tranh học hành, rồi chuyển thành thân thiết trong những buổi học tiếng Trung, những cái nhìn lâu hơn bình thường, những khoảnh khắc im lặng không cần lời. Cảm xúc ấy cứ thế lớn dần lên cùng với những lần đối diện với áp lực và rối ren của tuổi mới lớn. 

Những xung đột trong “I Told Sunset About You” cũng không gay cấn kiểu drama, nhưng nội tâm những người trẻ lúc nào cũng “dậy sóng” những tự vấn về ước mơ, về tương lai, về tình cảm của bản thân, về những tư tưởng và định kiến trong gia đình. 

“Nếu mẹ chấp nhận, mày là kẻ may mắn nhất thế giới. Nếu mẹ không chấp nhận, hãy cho mẹ chút thời gian. Vì mày không hạnh phúc, mẹ cũng sẽ không.”

“I Told Sunset About You” là một thước phim về sự thức tỉnh, không chỉ của tình yêu, mà của bản sắc, của sự kết nối giữa các thế hệ và của sự trưởng thành trong cảm xúc. Teh không hẳn là một nhân vật lý tưởng bởi cậu cũng ích kỷ, hoài nghi và sợ hãi nhưng chính điều đó mới khiến bộ phim trở nên chân thật. 

“I Told Sunset About You” không chỉ là phim. Đó là tuổi trẻ được soi dưới ánh chiều vàng, đượm buồn nhưng cũng đầy hy vọng.

Ảnh: Tổng hợp

library