Vì không biết gì về bác nên tôi hình dung bác qua những chiêm nghiệm và suy tư từ nhạc của bác. Tôi nghĩ sự trầm tư là điều luôn hiển hiện trên khuôn mặt bác. Sau này khi tìm hiểu cặn kẽ về bác và được gia đình bác cho xem nhiều tư liệu, hình ảnh của bác hồi còn trẻ, tôi phát hiện bác khác hoàn toàn với những gì mình nghĩ, từ ngoại hình, phong thái đến năng lượng. Hồi trẻ bác khá đẹp trai và cũng như bao chàng trai khác: ấp ủ một niềm đam mê cháy bỏng, hoàn toàn thả lỏng và thoải mái bộc lộ bản thân khi bên cạnh bạn bè, yêu thích bộ môn võ thuật và chăm tập luyện…
Lúc casting tôi không biết tình thần mà đạo diễn cần là như thế nào. Sau khi đậu vòng casting online, tôi nhận được một đoạn thư của bác viết cho cô Dao Ánh trên B’Lao cho vòng casting tiếp theo. Tôi thấy có quá nhiều nỗi niềm mà mình không tài nào thể hiện được vì chưa có trải nghiệm. Tôi quyết định lên Đà Lạt hai tháng để nuôi dưỡng cảm xúc. Sau đó tôi đã có đủ tự tin bước vào phòng thu đọc lại đoạn thư đó trước ống kính máy quay. Sau tất cả, tôi nghĩ mình đã thể hiện đúng tinh thần tuổi trẻ của bác và đó là lý do mang tính quyết định.
Tôi gọi hành trình này là trải nghiệm tuyệt vời nhất của mình. Vì mục đích tôi bước chân vào điện ảnh là vì âm nhạc, tôi đi đóng phim là để được hát. Tôi không chọn một bộ phim vì muốn thể hiện bất kỳ tham vọng nào của mình, tôi còn không biết phim “Em và Trịnh” là một dự án lớn mãi cho đến khi bước vào phòng casting. Ekip đã tạo mọi điều kiện lý tưởng nhất cho diễn viên để họ có thể nhập vai tốt nhất trong quá trình casting như đưa tôi đi cắt tóc, thử trang phục, dựng bối cảnh… Còn điều tôi băn khoăn nhiều hơn cả đó là khi hát nhạc Trịnh thì màu sắc âm nhạc của mình như thế nào? Sau này có ai nghe mình hát nữa không?
Có một câu nói của nhạc sĩ Đức Trí đã giúp tôi vượt lên trên hết những lo nghĩ của mình, đó là khi sáng tác những ca khúc đó, chắc hẳn bác cũng muốn hát cho người trẻ nghe. Và tôi đã hát với tinh thần đó. Còn khi nghe sáng tác của bác qua giọng hát của chú Lực, tôi thấy như thể bác đang kể chuyện, rất nhiều cảm xúc của người từng trải.
Tôi giảm khoảng 10kg, tập đi khom lưng, nuôi râu, để tóc dài… để có ngoại hình giống bác Trịnh nhất có thể. Ngoài ra, tôi còn tập nói giọng Huế, tập viết chữ giống bác nữa. Bên cạnh những thay đổi “có thể thấy được” đó, tôi còn thay đổi nhiều ở nội tâm. Tôi tập hiểu và cảm nhận sự cô đơn, nhớ nhung khi yêu xa khi ấy của bác Trịnh để có thể hóa thân trọn vẹn vào nhân vật.
Thời gian casting diễn ra từ tháng 4/2020 – 7/2020. Tôi nhận kết quả đậu vai diễn và bắt đầu lên phim trường vào tháng 11, tức là có khoảng ba tháng để chuẩn bị thêm. Nhưng vì tôi và một bạn diễn khác cũng phù hợp không kém phải cạnh tranh với nhau rất nhiều vòng nữa nên việc casting dài hơn dự kiến, thời gian chuẩn bị cũng vì vậy mà bị rút ngắn xuống.
Chúng tôi có 2-3 buổi gặp người nhà bác Trịnh để tìm hiểu và thảo luận kỹ hơn về nhân vật mình đảm nhận. Do diễn ở hai mốc thời gian cách nhau khá xa, nên chúng tôi diễn bằng sự chiêm nghiệm và sáng tạo của riêng mình. Bên cạnh công việc, hai chú cháu có gặp nhau nhưng nói về mọi thứ như hai người bạn, chứ không đề cập đến phim quá nhiều. Tôi nhớ nhất lời chú nói rằng: “Hãy cứ tin vào bản thân mình”, nó đã giúp tôi vượt qua giai đoạn vô cùng hoang mang của mình.
Tôi đọc khi có thời gian rảnh và cảm thấy vui vì mọi người bàn luận về phim nhiều và theo chiều hướng tích cực. Đến đây, bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao còn đó những tranh luận khó phân định đúng sai mà tôi lại nói là “tích cực”? Thật ra, giai đoạn mà người xem chỉ biết đến phim qua bộ ảnh first look hay trailer thì những đánh giá tiêu cực hơn nhiều. Thời điểm đó, tôi cảm thấy buồn nhưng chỉ buồn trong một vài khoảnh khắc thôi vì chung quy, tôi biết mình muốn gì và hiểu mình đang làm gì. Thêm nữa, một bộ phim sau khi được công chiếu thì sẽ thuộc về khán giả, họ có quyền nhận xét tùy theo quan điểm và cảm nhận của mình. Nên dù là khen hay chê, tôi cũng đều rất trân trọng.
Phải nói là tôi thấy rất thú vị khi các bạn có góc nhìn như vậy. Nhưng để gọi việc theo một cô gái về nhà là một hành động không đứng đắn thì không đúng. Tôi đã hỏi qua rất nhiều người lớn tuổi xung quanh mình về chuyện đó và họ nói chẳng có gì bất thường đáng lên án cả. Ngày xưa, nhà của chúng tôi san sát nhau và đã lỡ mến mộ nàng rồi thì mình còn nghĩ suy được gì nhiều, cứ lẳng lặng đi bộ theo sau nàng như vậy thôi. Mỗi thời sẽ có một cách theo đuổi và tán tỉnh bạn gái mình thích khác nhau. Tôi thấy sự tranh cãi chủ yếu đến từ sự khác biệt ở mỗi thời đại. Theo cảm nhận của tôi, người bác Trịnh yêu nhất đó là mẹ, còn về phương diện tình cảm lứa đôi, người bác trao trái tim là cô Dao Ánh.
30s Q&A
1. Phân cảnh khó nhất với anh là gì?
Mỗi phân cảnh đều sẽ có độ khó nhất định, vậy nên để nói về phân cảnh khó nhất thì thực sự không có. Nhưng tôi đã tập tin mình chính là bác Trịnh nên khi vào vai, tôi cứ thế mà diễn tả mọi cảm xúc trong lòng mình.
2. Lời thoại thích nhất thì sao?
Lời thoại cũng vậy. Xuyên suốt bộ phim có rất nhiều lời thoại ý nghĩa mà tôi vô cùng tâm đắc. Lại là một sự lựa chọn khó rồi (cười).
3. Mất bao nhiêu thời gian để thoát vai?
6 tháng. Tuy vậy, hiện tại tôi vẫn còn giữ một số thói quen, chưa thay đổi triệt để được.
4. Một bộ phim hư cấu về nhân vật có thật mà anh thích nhất?
Tôi rất thích “Diệp Vấn”.
Cảm ơn những chia sẻ của anh.
MEN’S FOLIO, tạp chí quốc tế về thời trang và phong cách sống dành cho Quý Ông sành điệu, có bề dày hơn 25 năm kể từ ngày thành lập đầu tiên vào năm 1997 tại Singapore. Men’s Folio mang sứ mệnh quảng bá tài năng châu Á, cũng như xu hướng thời trang nổi bật nhất qua các mùa. Hiện ấn phẩm đã có mặt tại đa quốc gia, hoạt động mạnh mẽ ở các nước Đông Nam Á, và chính thức có mặt tại Việt Nam vào tháng 11/2020. Ấn phẩm Men’s Folio Vietnam hội tụ những bài viết tinh hoa, hình ảnh bắt mắt, giới thiệu những nhân vật danh tiếng của ngành công nghiệp thời trang và giải trí Việt Nam. Cùng cái nhìn tổng quan về xu hướng, thời trang và phong cách sống nổi bật nhất dành cho phái mạnh theo từng mùa/năm.
Copyright © 2024 Luxuo Media Vietnam. All Rights Reserved. Website Developed by Tony Toàn