Ba giá truyện tranh cao đến tận trần ở nhà Huỳnh Đắc Thọ chẳng khác nào tuyên ngôn khẳng định anh chàng này mê truyện tranh đến thế nào.
Cũng vì mê, nên anh chàng mới có thể sở hữu bộ sưu tập gần 3000 cuốn truyện tranh Nhật. Hãy cứ tưởng tượng mỗi lần chuyển nhà, điều đầu tiên anh chàng nghĩ đến là liệu căn nhà đó có không gian cho những cuốn truyện tranh của mình không, có quá nhiều ánh sáng trực tiếp không (vì có thể khiến truyện bay màu), có ẩm không, có đủ không gian để chứa được hết 3000 cuốn cùng hằng hà vô số tượng nhân vật truyện tranh không… Giờ thì bạn đã có thể hình dung mức độ đồ sộ của bộ sưu tập này!
Huỳnh Đắc Thọ (sinh năm 1991) mê truyện tranh từ hồi anh còn chưa biết chữ, “tôi mê xem hình trong truyện tranh đến độ chưa đi học cũng đã đi thuê truyện để… xem cho thoả thích.” Đến khi biết chữ rồi, anh chàng cũng bắt đầu sự nghiệp sưu tầm của mình luôn, tự nhiên như trẻ con thích bánh kẹo và người lớn thích đi nhậu vậy. “Lúc nhỏ tôi chỉ thấy thích, nhưng bây giờ lớn tôi mới có thể lý giải vì sao mình thích truyện tranh đến vậy.” Thọ tìm thấy ở những cuốn truyện tranh một thế giới rộng lớn hơn, phức tạp hơn, mỗi nhân vật đều có một câu chuyện của họ, chứ không đơn thuần là một thứ giải trí vô nghĩa cho trẻ con như nhiều người nghĩ. Cũng phải cảm ơn Dragon Ball, trong khi trẻ con cùng tuổi đang mê mệt Conan, Doreamon, Thọ mê Dragon Ball hơn cả, vì “nếu không có Dragon Ball thì cũng sẽ chẳng có Naruko hay One Piece”. Anh chàng thậm chí mê nó đến mức cứ thấy một phiên bản mới của bộ truyện tái bản là Thọ sẽ mua bằng được cả bộ.
Thọ có thể say mê nói về truyện tranh Nhật, từ nội dung đến phân tích phong cách vẽ, từng câu chuyện sáng tác của những tác giả danh tiếng. “Tôi nghĩ truyện tranh chính là người thầy đầu tiên dạy tôi về phim ảnh, vì phong cách thể hiện của manga có độ chuyển động rất mượt mà. Nói chung chẳng khác gì xem phim!” Từ lúc còn phải hì hụi đạp xe đến quầy báo để hóng từng cuốn truyện mới ra, cho đến giờ việc sưu tầm truyện xem ra cũng không quá khác biệt. Độc giả vẫn phải chờ đợi mòn mỏi những cuốn truyện mới ra hàng tuần, sự háo hức có lẽ cũng vẹn nguyên. Có lẽ vì chính cảm giác ấy, Thọ mới gắn bó với việc sưu tầm truyện tranh đến vậy.
“Lưu giữ những cuốn truyện cũng là cách gợi cho tôi nhớ về những ngày tháng gắn bó với chúng khi còn nhỏ vào khoảng những năm 2000, và với mỗi giai đoạn, sẽ lại có những bộ truyện tôi đọc ở thời điểm đó.” Như một chiếc cầu kết nối một Huỳnh Đắc Thọ trưởng thành với phiên bản ấu thơ của chính mình, chẳng trách nhìn anh chàng lúc nào cũng trẻ trung, nhiều năng lượng đến vậy.
Ít ai biết rằng bộ sưu tập của anh chàng này còn có thể lớn hơn rất nhiều, nhưng trong nhiều năm trở lại đây, anh chàng chỉ sưu tầm những bộ truyện có bản quyền. Nếu có tò mò muốn theo dõi những phần truyện chưa được xuất bản, Thọ cũng phải tìm đến những trang web có bản quyền để đọc. Thọ tự nhận mình là một người sưu tầm nghiêm túc, và anh chàng có lý do của mình.