Cái tên Trương Mỹ Anh từng được gắn liền với danh xưng “con gái nhà Mỹ Linh – Anh Quân”, nhưng giờ đây, cô bé ấy đang từng bước khẳng định bản thân như một ca sĩ kiêm nhà sản xuất âm nhạc tài năng.
Tôi vẫn còn nhớ một bài viết năm 2016 nhân dịp Mỹ Anh ra mắt đĩa nhạc đầu tay The First Album: Bài hát cho Bi đã gọi tiếng hát của em là những “khúc hát chim trời” của một cô bé. Bẵng đi 5 năm sau, khi cô bất ngờ tung ra MV Got you do chính mình tự sáng tác và đạo diễn, mọi người mới nhận ra: À, cô bé ngày nào đã trưởng thành rồi. Suốt năm 2020 đến 2021, Mỹ Anh liên tục thể hiện sự chín chắn trong âm nhạc của mình qua các màn trình diễn và cả những tác phẩm kết hợp như Lời cảm ơn hay GPS. Góp mặt trong cuộc thi The Heroes (Thần tượng đấu thần tượng) năm nay, Mỹ Anh là thí sinh nhỏ tuổi nhất, nhưng lại một mình cân cả hai vai trò ca sĩ và nhà sản xuất. Trái ngược hẳn với hình ảnh tự tin và ngầu trên sân khấu, Mỹ Anh của đời thường là một cô bé nhút nhát và dễ mến. Cô chiếm được cảm tình của người đối diện ngay lần đầu gặp mặt bởi sự trong trẻo và lòng nhiệt thành dành cho âm nhạc.
Xin chào Mỹ Anh, qua các tác phẩm của mình, bạn đã thể hiện được cả khả năng sáng tác bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh. Nhưng vì sao bạn lại chọn ra mắt các MV âm nhạc bằng tiếng Anh?
Got you thực ra là một dự án rất ngẫu hứng được thực hiện khi mình đang học cấp 3. Bản thân bài hát và MV đều là dự án của môn học về nhạc và phim trong trường. Khi làm xong thì mình cứ để đấy tầm nửa năm. Bạn bè xem thì bảo thử đăng lên trên mạng xem sao. Thế là mình tự mày mò tìm hiểu các hệ thống phân phối nhạc như Spotify hay Apple Music cũng như cách đăng tải lên YouTube. Và ngẫu nhiên nó lại trở thành debut single của mình.
Trong tương lai, mình sẽ làm nhạc bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh. Sở dĩ mình hay viết nhạc tiếng Anh là hồi nhỏ thường hay nghe nhạc US UK, cả sau này cũng đi học trường quốc tế nên mình thoải mái hơn trong việc diễn đạt và tư duy bằng tiếng Anh. Tuy nhiên, không vì thế mà mình bỏ qua tiếng Việt bởi vì mình nghĩ đây là một ngôn ngữ rất đẹp. Mình vẫn đang tập viết dần. Bởi vì nói tiếng Việt là một chuyện nhưng viết lời bài hát lại là một chuyện khác. Nó thật sự rất là khó!
Mình cũng đã có một bài hát có lời bằng cả tiếng Việt và tiếng Anh cùng chị TLinh. Đó là bài Lời cảm ơn. Trong tương lai gần, mình sẽ ra mắt một bài hát bằng tiếng Việt và cả tiếng Anh trong một dự án phim tài liệu.
Bài Got you được bản viết theo thể loại R&B, Trap, nhưng bạn lại mang lên sân khấu The Heroes một bản phối hoàn toàn khác với nhạc cụ dân tộc và còn cả bản phối Công chúa bong bóng x Cô gái Trung Hoa. Điều đó khiến tôi tò mò về thể loại âm nhạc mà bạn dự định theo đuổi sau này.
Thật ra cũng là vì lý do này mà mình tham gia The Heroes. Bởi vì mình không muốn bị gò bó vào thể loại nào cụ thể. Lúc đầu, mình nghĩ bản thân sẽ theo thể loại r&b, trap giống bài Got you, nhưng tùy tâm trạng và thời điểm mà mình lại thích các thể loại nhạc khác nhau. Những vòng đấu sau của The Heroes, mình thực sự đã thử sức với những thể loại mới. Cảm giác rất hay và đây là một trải nghiệm hết sức đặc biệt.
Thế cảm hứng sáng tác của bạn thường đến từ đâu?
Cảm hứng sáng tác đến từ cảm xúc thật và năng lượng xung quanh mình. Mình khá là nhạy cảm và mọi cảm xúc với mình đều được phóng đại. Hoặc là khi mình muốn viết những bài nhạc với thông điệp cụ thể để truyền sức mạnh cho một ai đó, cụ thể là phụ nữ và những người không có tiếng nói trong xã hội. Đặc biệt là những chủ đề mà ít ai đề cập đến.
Nếu mình buồn thì rất buồn, hay ai đó buồn thì mình cảm nhận được nó rất rõ.
Bài Got You là một bài hát về tình yêu và cảm xúc của nó đến từ mối tình đầu. Mình cũng như mọi người, không thể viết một bài hát về thứ mà mình không hiểu. Cái cảm xúc trong các sáng tác của mình là phải thật. Bài hát chủ đề cho phim tài liệu sắp ra mắt là về những trẻ tự kỷ nhưng bản thân mình sẽ không bao giờ hiểu được cảm xúc của họ nên mình đã đọc và xem rất nhiều phim tài liệu để nắm bắt tốt hơn về việc họ cảm thấy thế nào trong xã hội. Mình dựa vào những tư liệu đó, cộng thêm cảm xúc bản thân để viết nên bài hát.
Vậy bạn thường mất thời gian bao lâu để cho ra đời một sáng tác?
Điều đó còn tùy từng bài. Có những bài cảm xúc nó cứ tuôn ra nên mình hoàn thành rất nhanh, mặc dù quá trình trau chuốt rất lâu. Bài Got you được viết trong một đêm. Bài có thời gian lâu nhất, tính từ thời điểm viết cho đến khi hoàn thành là 1 năm. Đó chính là single đầu tiên Pillars sắp ra mắt. Mình viết xong bản nháp đầu tiên từ tháng 3 năm ngoái nhưng đến bây giờ mới ra mắt.
Tôi cũng rất thích cách bạn tự đạo diễn các MV của mình!
MV của Pillars là do mình lên kịch bản và làm việc với anh đạo diễn Ứng Duy Kiên. Sau khi ra mắt Got you, anh ấy nhắn tin và ngỏ ý muốn quay một MV cho mình. Thế là mình gửi cho anh kịch bản của bài hát này bài và anh bảo: “OK, làm”. Mình đến giờ vẫn chưa thể tin được. Thành phẩm MV ra quá đẹp, những gì trong tưởng tượng của mình đều được hiện thực hóa.
Khi trình diễn, dáng vẻ tận hưởng hết mình của bạn rất thu hút. Thế bạn có bao giờ sợ sân khấu chưa?
Thật ra, mình rất sợ sân khấu. Mình cực kì nhát. Hồi bé thì mình nhát hơn, nhưng một năm trở lại đây thì mình tự tin hơn và đã bắt đầu giao tiếp với khán giả. Dẫu vậy thì mình vẫn là một người rất hay ngượng. Lúc đang diễn thực ra thì mình đang ở trong cái zone của riêng mình nên không thấy sợ. Lúc đó, chỉ có âm nhạc thôi và khán giả đang xem mình hát. Khi nhạc tắt là mình lại co rúm người. Bạn xem The Heroes sẽ thấy mình nghe nhận xét của giám khảo chỉ có cười và gật đầu lia lịa. Mình hay ngượng lắm!
Cá nhân tôi rất thích màn biểu diễn cùng đàn bass trên sân khấu Lazada của bạn và có thấy bạn chia sẻ rằng đây là lần đầu chơi cùng ban nhạc.
Lúc đầu, mình chỉ định đánh guitar và hát thôi,nhưng mình nghĩ đến không khí và quy mộ sân khấu ở đó, lại có cả ban nhạc nên tiết mục sẽ ấn tượng hơn nếu mình có thể tận dụng được lợi thế này. Mình tự tập đánh trước cả tháng và chỉ có tầm 1 – 2 ngày để ghép với ban nhạc thôi.
Vậy bạn chơi được bao nhiêu loại nhạc cụ?
Mình chơi được piano, bass và guitar. Piano thì mình học từ lúc 5 tuổi. Bass thì mình học vào năm ngoái còn guitar thì tự mò là chính. Đến bây giờ, mình chỉ đánh guitar bằng tai nghe thôi.
Năm sau là bạn đã bước vào tuổi 20 rồi. Người ta hay bảo đây là cột mốc trưởng thành của một con người. Bạn có cảm thấy điều đó không?
Có đây, mình thấy bản thân đã trưởng thành lên rất nhiều. Hồi cấp 3 thì mình vẫn chưa hình dung được kế hoạch âm nhạc tương lai của bản thân. Mình chỉ biết rằng mình sẽ đi học nhạc rồi tính tiếp và chưa có một con đường nào cụ thể cả. Khi mình trúng tuyển, mình đã tính đi học luôn nhưng thay vào đó, mình lại email nhà trường để xin hoãn một năm. Trong năm đó, mình đã thực hiện được nhiều dự án khá tự hào.
Mình thấy bản thân dần dần cứng lên, không dễ bị lung lay như hồi đầu.
Hồi đó, mỗi người đều có một góp ý riêng về âm nhạc của mình. Mình nhận những ý kiến đó và cố gắng áp dụng tất cả. Dần dà, mình không thấy bản thân ở đâu nữa. May mắn thay, mình đã tìm lại được cái chất riêng. Bài hát sắp ra mắt cũng mang thông điệp ấy. Pillar nghĩa là cái cột nhà. Miễn là mình có sự tin tưởng vào cách mình làm nhạc, những thứ mình thể hiện và cách bộc lộ bản thân thì mình sẽ ổn thôi. Bài hát này quy tụ những tinh thần tích cực và thể hiện được sự trưởng thành ấy. Đó là một bước tiến rất xa so với bài Got you.
Một năm qua, bạn quả thực đã có rất nhiều cột mốc đáng nhớ trong sự nghiệp. Diễn tiến quá nhanh này có khiến bạn thấy chóng mặt không?
Thật ra thì có đấy. Mặc dù mình cũng không nổi tiếng vượt bậc nhưng so với thời học cấp 3 thì nó đã rất khác rồi. Khác ở đây là về công việc và tốc độ làm nhạc. Tham gia The Heroes, mình dần có kỷ luật với bản thân. Có lúc dù rất bí nhưng mà cũng phải làm. Hồi trước là khi có cảm hứng thì mình mới làm. Còn bây giờ thì mình có deadline, có cả một ekip và nhóm dancer đang chờ nhạc của mình nên không thể kiểu nước đến chân mới nhảy nữa!
Hỏi thật nhé, bạn có bao giờ áp lực phải vượt qua cái bóng quá lớn của bố mẹ không?
Hồi bé thì mình cảm thấy áp lực và sẽ ngại nếu như ai gọi mình là con của mẹ Mỹ Linh hay bố Anh Quân. Bây giờ thì khác rồi. Mình nghĩ đó cũng là do ảnh hưởng của sự trưởng thành. Mình không thấy ngại nữa mà cảm thấy tự hào. Năm vừa rồi, mình bắt đầu phân tích cách bố làm nhạc để học hỏi và trở nên thân thiết với bố mẹ hơn. Mình rất thích nhạc của bố mẹ. Những điều này làm mình nghĩ là bản thân đã bắt đầu nhìn mọi thứ bớt trẻ con hơn một tí. Mình nhìn nó như một điều đương nhiên thôi. Còn về việc bị áng bóng bởi bố mẹ thì bất kỳ ai có bố mẹ nổi tiếng thời gian đầu đều như thế cả, nhưng mình có chất riêng và đi con đường riêng của mình.
Ngoài âm nhạc, bạn còn gây ấn tượng với mọi người bằng phong cách ấn tượng khi bước lên sân khấu. Vậy phong cách thường ngày của bạn thế nào?
Ở nhà, mình hay mặc đồ thùng và thoải mái nhất có thể, nhưng thực ra mình không muốn trói buộc mình với một phong cách nào cả. Mỗi ngày mình mặc một kiểu, tùy vào cảm xúc. Như là cách tiếp cận với âm nhạc, mình không muốn chọn một style. Mình luôn muốn thử, muốn như một con tắc kè hoa luôn luôn biến đổi. Vốn dĩ con người là như vậy mà, chúng ta luôn thay đổi.